MẸ TÁI GIÁ, BỎ TÔI Ở NHÀ NGOẠI, ĐẾN KHI GIÀ MẸ TRỞ LẠI TÌM CON - 3

Cập nhật lúc: 2025-12-28 15:43:14
Lượt xem: 488

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Chắc là về nông thôn nữa .”

 

Nước mắt tủi rơi lộp bộp xuống đất.

 

Tâm trạng tụt xuống đáy vực.

 

chỉ còn cách tìm .

 

nhà chú Ngụy ở .

 

Khi và chú Ngụy quen , bà từng đưa đến một .

 

Tuy nhớ nhà, nhưng khu nào.

 

Đến thị trấn thì chuyến xe buýt cuối cùng thành phố chuẩn rời .

 

chạy gọi, bác tài dừng xe mở cửa, lạnh lùng liếc một cái, kiên nhẫn .

 

“Bốn tệ.”

 

lúng túng ở cửa, bấm móng tay, run giọng .

 

“Con… con tiền…”

 

“Không tiền thì lên xe gì, xuống .”

 

đợi con ở trong thành phố.”

 

“Có thể đến nơi con trả tiền ?”

 

Trên xe bắt đầu thúc giục.

 

“Đi đây.”

 

“Không tiền thì ném nó xuống , đừng mất thời gian của chúng .”

 

sợ đến cực độ, nước mắt lưng tròng cầu xin.

 

“Con ghế, con , ?”

 

Tài xế trừng mắt , đóng sập cửa xe.

 

Càng gần đến huyện.

 

càng căng thẳng.

 

Không đồng ý cho , chú Ngụy đồng ý cho .

 

Đến bến cuối, tài xế gọi .

 

“Người đón con .”

 

“Chưa trả tiền .”

 

Trong đầu ầm một tiếng.

 

cúi đầu, nhỏ giọng .

 

“Sau con sẽ trả tiền cho bác.”

 

“Tuổi nhỏ học dối lừa .”

 

“Bố dạy con kiểu gì thế.”

 

“Lừa trả giá đấy.”

 

Toàn run rẩy, nước mắt mờ nhòe.

 

đưa cặp sách tới, nghẹn ngào .

 

“Cái cho bác.”

 

“Có đủ… tiền xe của con ?”

 

Tài xế , buồn bất lực, gào lên một chữ.

 

“Cút.”

 

Trên đường đến nhà chú Ngụy, thấy chiếc xe máy quen thuộc.

 

Toàn nóng bừng lên.

 

quanh bốn phía.

 

Trước cửa một tiệm sửa xe xa, thấy , còn cả .

 

Mẹ lâu ngày gặp trông thời thượng hơn hẳn.

 

Bà uốn tóc xoăn, mặc váy.

 

Trang phục y hệt thành phố khiến bà trông trẻ trung xinh hơn.

 

lao tới ôm lấy bà.

 

giọng giữ chân tại chỗ.

 

nợ cô .”

 

tù, cô nuôi gánh nặng.”

 

“Cô sống tiêu d.a.o tự tại.”

 

“Nếu cô còn chút lương tâm nào.”

 

“Thì đem con của cô .”

 

“Mẹ còn sức để nuôi con cho cô nữa.”

 

dựa sát tường, c.ắ.n c.h.ặ.t môi, đầu óc ong ong.

 

Mẹ từng g.i.ế.c .

 

Còn để tù.

 

Bảo hận bà đến thế.

 

g.i.ế.c .

 

“Sao, thấy công bằng .”

 

“Mẹ cô hại c.h.ế.t , chiếm bố .”

 

“Hai con cô ăn nhà , uống nhà .”

 

tù thì .”

 

“Con tiểu tam nuôi con thì .”

 

“Mày còn dám tao là tiểu tam.”

 

“Tao g.i.ế.c mày.”

 

Lời dứt.

 

Cái tát của cũng giáng lên mặt .

 

Tiếng hét t.h.ả.m, tiếng c.h.ử.i rủa.

 

“Thẩm Vĩ Trạch mày dám đ.á.n.h tao.”

 

“Mày còn đạp máy may nữa .”

 

“Mẹ mày chính là tiểu tam.”

 

“Nếu cướp bố tao.”

 

“Mẹ tao tự sát.”

 

Cậu lạnh một tiếng, .

 

“Tao đ.á.n.h chính là mày.”

 

“Có bản lĩnh thì đưa tao .”

 

“Tao còn đang báo cảnh sát.”

 

“Nói cho họ năm đó tao vô tội.”

 

“Kẻ l.ừ.a đ.ả.o thật sự là mày, Lý Tuyết Mai.”

 

“Mẹ mày là máy móc thương khi việc trong nhà máy.”

 

“Nhiễm trùng nặng, chịu nổi đau đớn mới tự sát.”

 

“Người trong làng mày đều , mày .”

 

“Mẹ mày c.h.ế.t bốn năm bố mày mới cưới tao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-tai-gia-bo-toi-o-nha-ngoai-den-khi-gia-me-tro-lai-tim-con/3.html.]

 

“Khi đó mày mười hai tuổi .”

 

“Mày mù đầu óc vấn đề .”

 

Giọng dịu xuống.

 

Bà sợ báo cảnh sát lật vụ án.

 

“Cho dù là .”

 

“Thì ơn hai đến rơi nước mắt .”

 

“Nếu mệnh cứng, khắc c.h.ế.t bố .”

 

con đường đó .”

 

Cậu .

 

Nụ đó mang theo sát khí, khiến run rẩy .

 

“Lý Tuyết Mai, cô còn mặt mũi .”

 

“Đừng cái gì cũng đổ lên đầu .”

 

“Từ nhỏ cô ham hư vinh.”

 

“Lừa bao nhiêu tiền của đàn ông.”

 

“Hứa gả cho bao nhiêu .”

 

“Bị kiện.”

 

“Không bồi thường nổi.”

 

“Chạy về cầu xin .”

 

“Mẹ thương cô là phụ nữ.”

 

“Không chịu nổi cảnh song sắt cửa sắt.”

 

“Mới để cô.”

 

“Cô quên .”

 

“Lương tâm của cô .”

 

Trời tối dần.

 

Bóng đêm thể thấu như một tảng đá khổng lồ đè lên n.g.ự.c , khiến thở nổi.

 

Giọng vẫn gay gắt.

 

“Nếu Phùng Tiểu Anh ở nhà bà .”

 

“Thì để bà đuổi nó .”

 

“Phiền cô đừng tới phiền cuộc sống của nữa.”

 

“Đừng vì chuyện vớ vẩn mà ảnh hưởng tâm trạng của .”

 

bịt miệng, sợ tiếng họ thấy.

 

lảo đảo xuống bậc thềm.

 

Đi đến nơi đèn đường.

 

Cuối cùng cũng còn thấy tiếng của họ nữa.

 

Trong lòng như thứ gì đó bóp c.h.ặ.t.

 

Đau lắm, đau lắm.

 

Cuối cùng cũng hiểu.

 

bao giờ nhắc tới bà ngoại và .

 

Cũng chứng thực việc hề quản chuyện của .

 

Không cần để bà thấy nữa.

 

Cũng cần với bà về sự vất vả của bà ngoại.

 

Bà đều cả.

 

Chỉ là bà quan tâm.

 

nghĩ về.

 

Quay về nhà bà ngoại.

 

Cậu đuổi , cũng nữa.

 

hiếu thảo với bà ngoại, hiếu thảo với .

 

Đó là món nợ thiếu họ.

 

giúp bà trả.

 

cả đời cũng trả hết.

 

tới gầm cầu, định ngủ qua đêm ở đó.

 

Một ngày ăn gì.

 

Bụng kêu ọt ọt.

 

lục trong thùng rác hai cái bánh mì.

 

Rất thơm, mềm.

 

ăn một cái.

 

Một cái cho cặp, để dành cho bà ngoại.

 

Trời tờ mờ sáng.

 

trạm xe buýt chờ xe.

 

Tài xế nhận , nhất quyết cho lên xe.

 

Nhìn xe chạy qua mặt.

 

sốt ruột đến bật .

 

Đột nhiên áo kéo một cái.

 

“Phùng Tiểu Anh, thật sự là em.”

 

“Em thật sự ở đây.”

 

Là thầy Thạch.

 

Một ngày đến trường.

 

Thầy tìm tới nhà.

 

Bà ngoại phát điên lên, tìm khắp núi.

 

Thầy giáo và các bạn học gọi tên núi.

 

Cuối cùng ngóng rằng lên chuyến xe thành phố.

 

Thầy Thạch bắt chuyến xe sớm nhất.

 

Tìm .

 

Đối diện với thầy, thành tiếng.

 

Thầy mua cho bánh bao.

 

Dẫn lên chuyến xe buýt về nhà.

 

sai.

 

Cúi đầu dám thầy.

 

Thầy nghiêm giọng khuyên bảo.

 

“Tiểu Anh, cũng với bà ngoại.”

 

“Nếu bà sẽ lo lắng, sẽ sốt ruột cho em.”

 

“Bà vất vả.”

 

“Em lời bà.”

 

“Dù thế nào cũng nên bỏ nhà .”

 

Loading...