MẸ RÚT HẾT TIỀN CHỮA BỆNH CỦA CON GÁI TÔI, MUA NHÀ CHO EM GÁI - 2
Cập nhật lúc: 2025-12-07 15:50:07
Lượt xem: 108
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thiển lúc cũng hồn. Cô ôm má, với ánh mắt như rắn độc:
“ đấy chị.”
“Con gái chị vốn dĩ là món hàng . Một đứa ĐIẾC, là gánh nặng cả đời.”
“Em mà là chị, em đem nó viện mồ côi từ lâu . Chữa gì cho tốn 200 ngàn? Chị đốt tiền hả?”
Từng câu, từng chữ như dao.
“Chị sống khổ thì ráng chịu . Đừng bắt cả nhà vì chị mà nghèo theo.”
“Tiền đó em KHÔNG trả . Nhà tên em .”
“Chị giỏi thì kiện !”
Bụng quặn thắt như ai cầm tay mà xoắn.
lau nước mắt, giọng trầm xuống đến lạnh :
“Tốt.”
“Rất .”
“Từ nay…” — thẳng hai từng là của — “quan hệ m.á.u mủ xem như chấm dứt.”
“Từ hôm nay, đừng bao giờ mong giúp.”
bế Tuệ Tuệ lưng.
Phía vang lên tiếng nhạo chát chúa của Tô Thiển:
“Giúp chị? nhà, xe, chồng đại gia!”
“Chị nghèo như , nhờ chị chắc?”
“Mẹ, bộ dạng bần tiện của chị kìa! Sau nhớ đừng cho nó bước nhà, xúi quẩy lắm!”
Mẹ đáp , đầy khinh bỉ:
“Đồ vô ơn! Cút cho khuất mắt!”
Bước khỏi tòa nhà, nắng như đổ lửa.
cúi Tuệ Tuệ trong lòng — mệt, ngủ vai .
khóe mắt còn đọng vệt nước, đỏ hoe.
ôm con lòng, trái tim như ai cào rách.
Về đến phòng trọ nhỏ bé, run run bấm gọi cho bệnh viện:
“Bác sĩ Lý… tiền phẫu thuật… thể gia hạn vài ngày ạ?”
Đầu dây im vài giây.
Giọng ông trầm xuống, áy náy:
“Chị Tô… thiết ốc tai chỉ giao khi bệnh viện thanh toán đủ. Chúng thể ứng .”
“Nếu chị nộp tiền trong tuần … lịch mổ sẽ dời sang năm .”
Tay run bắn:
“Sang… sang năm? Tuệ Tuệ khi đó qua ba tuổi …”
“Vâng. Hiệu quả phẫu thuật sẽ giảm nhiều.”
buông điện thoại, cả trống rỗng.
Bán nhà?
đang ở nhà thuê. Không gì để bán.
Vay tiền?
Họ hàng hỏi hết. Bạn bè cũng hỏi .
Không ai cho vay tiền lớn như — hoặc đúng hơn, ai .
gì?
Nhìn con câm điếc cả đời ?
Sáng hôm .
đến công ty trong tình trạng thiếu ngủ, hốc mắt thâm cuồng.
Vừa bước sảnh, cảm nhận ngay ánh kỳ lạ.
Cô lễ tân cúi gằm mặt.
Đồng nghiệp ngang thì thầm to nhỏ, thấy thì né tránh.
“…là cô đó hả?”
“Nhìn hiền lắm mà…”
“Không ngờ ngoài đời như .”
siết chặt tay, từng bước nặng như đá.
Đến khu việc, khựng .
Bàn việc của ai đó hất đầy sơn dầu đỏ loang lổ.
Trên màn hình máy tính dán một tờ giấy A4:
“ĐỒ BẤT HIẾU”
Tim chùng xuống.
Trong đám đông đang tụ tập xem kịch, một bệt nền gạch, tóc tai rối bù.
Mẹ .
Bà đang giơ một tấm bìa cứng với dòng chữ xiêu vẹo:
“TÔ VÃN BỎ RƠI MẸ GIÀ
CHIẾM ĐOẠT TÀI SẢN GIA ĐÌNH
NGƯỢC ĐÃI NGƯỜI GIÀ”
c.h.ế.t lặng.
Thấy , lập tức lăn đất gào :
“Mọi xem giúp !
một tay nuôi nó lớn, giờ nó tiền thì ĐUỔI khỏi nhà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-rut-het-tien-chua-benh-cua-con-gai-toi-mua-nha-cho-em-gai/2.html.]
“Bắt ngủ ngoài đường! Nó con !”
Đồng nghiệp đồng loạt .
nhào đến, nắm tay bà:
“Mẹ gì ! Rõ ràng trộm tiền của con!”
Mẹ hất mạnh , lăn giữa sảnh:
“Đánh ! Nó đ.á.n.h ruột! Trời ơi đau cái lưng của !”
suýt ngất vì tức.
lúc đó, sếp tổng xuống, mặt nặng như chì:
“Tô Vãn! Cô đang cái trò gì mặt khách hàng ?!”
trong hoảng loạn:
“Sếp, chị — — bà dựng chuyện. Thực tiền—”
“Đừng nhắc với con ở đây!”
Mẹ bất ngờ bật dậy, lao tới chỉ thẳng mặt :
“Sếp ! Đừng tin nó!”
“Nó ngoài xã hội quan hệ bậy bạ! Con bé Tuệ Tuệ là CON HOANG!”
Không khí nổ tung.
Đồng nghiệp xì xào:
“Con hoang?!”
“Trời đất…”
“Vậy mà ngày thường như ngoan hiền.”
Tim đau đến mức thở nổi.
“Im ! Tuệ Tuệ là con hợp pháp! sổ hôn—”
dứt lời giật lấy xấp giấy tờ.
Trước mặt tất cả —
“XOẸT XOẸT XOẸT”
Bà xé nát tan.
bật :
“Đó là bệnh án của Tuệ Tuệ… gì …”
Mẹ nhổ thẳng nước bọt mặt :
“Chứng cứ? Có mà mơ! Hai trăm ngàn đó là mày tự nguyện đưa em mày!”
Sếp nhíu mày, giọng lạnh buốt:
“Đủ . Tô Vãn, bất kể thế nào, cô gây rối loạn nghiêm trọng.”
“Cô thủ tục THÔI VIỆC .”
“Sếp…”
“Tặng cô nửa tháng lương. Cút khỏi đây khi khách tới.”
Hai bảo vệ xông đến, ép rời khỏi công ty như đang tống một đứa tội phạm.
ôm cái thùng giấy, bước giữa ánh mắt khinh miệt của đồng nghiệp.
Mẹ đó, khoanh tay, đắc ý.
Tô Thiển ở góc sảnh livestream, với camera:
“Đó đó , chị gái đó. Vừa nghèo bất hiếu.”
như con chuột chạy khỏi thành phố.
Ngay lúc đó, điện thoại rung.
“Số lạ.”
mơ hồ bắt máy:
“A lô…”
Đầu dây bên là giọng đàn ông quen thuộc — Triệu Dương, vị hôn phu của Tô Thiển.
“Chị Tô Vãn, em Triệu Dương đây.”
“Thiển Thiển hai chị em chút hiểu lầm.”
“Tuần là đám cưới tụi em …”
“Thiển Thiển hy vọng chị tới dự. Dù chị cũng là chị gái duy nhất của cô .”
“Tuy nhiên…” ngập ngừng, tiếp:
“À… bảo… chị nhớ chuẩn năm vạn tiền mừng cưới gọi là đổi cách xưng hô.”
“Dù gì chị cũng chị cả như …”
Ngón tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch.
Cướp tiền của mua nhà, giờ còn đòi năm vạn “đổi cách gọi”?
Còn bắt đến dự cưới để nền cho nó?
bật , lạnh đến mức rợn .
“Được,” , giọng nhẹ như sương nhưng lưỡi d.a.o giấu trong đó sắc đến gai sống lưng, “ sẽ đến.”
“ sẽ chuẩn cho em gái một món quà… để nó nhớ cả đời.”