MẸ PHÂN BIỆT CHÁU NỘI, CHÁU NGOẠI, TÔI DẮT CON VỀ, CẮT ĐỨT TÌNH THÂN - 5

Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:45:01
Lượt xem: 270

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn thấy , như chuột gặp mèo, co rúm , dám ngẩng đầu.

 

Sau lễ tang, ông cả kéo một góc.

 

“Di Nghi, cháu giờ nông nỗi , ba cũng chẳng còn nữa, cháu thì vô dụng. Cháu đưa về Nam Thành chăm sóc ?”

 

bình tĩnh đáp: “Cậu , ba năm cháu cắt đứt quan hệ . Trên hợp đồng phụng dưỡng ghi rõ: sống c.h.ế.t của bà còn liên quan đến cháu.”

 

“Sao thế ! Dù gì bà cũng là ruột cháu!”

 

“Lúc bà bắt cóc con gái cháu, bà nhớ ruột cháu ?”

 

Cậu á khẩu, thêm gì.

 

Trương Kiến Ngạn từ bò đến, quỳ sụp mặt .

 

“Em gái ơi! Anh sai ! Anh thật sự sai ! Anh nên mê cờ bạc, nên bắt cóc Viên Viên! Em tha cho , cứu , cứu cả !”

 

Anh ôm c.h.ặ.t c.h.â.n .

 

“Trên đời đến đòi nợ! Anh sắp đ.á.n.h c.h.ế.t ! Em nể ba mất, cứu một ! Bảo trâu ngựa cũng !”

 

Nhìn bộ dạng tàn tạ , chỉ thấy buồn nôn.

 

rút chân : “Nợ của thì tự trả. Mẹ— cả quãng đời còn của bà — là trách nhiệm của . Đó là bổn phận của .”

 

lấy trong túi một chiếc thẻ, đưa cho ông cả.

 

“Trong năm vạn, coi như hiếu lễ cuối cùng cháu cho ba. Mật khẩu sáu 0. Từ giờ, xin đừng liên lạc nữa.”

 

Nói xoay bỏ .

 

Sau lưng, Trương Kiến Ngạn gào lên:

 

“Trương Di Nghi! Mày kết cục ! Mày tuyệt tình , sớm muộn cũng gặp báo ứng!”

 

.

 

Báo ứng?

 

Nửa đời của là quá đủ.

 

Giờ là lúc bắt đầu phần đời còn .

 

Chúng vội về Nam Thành, nghỉ thành phố một đêm.

 

Sáng hôm , khi lái xe bãi đỗ, một bóng tiều tụy đột ngột lao chặn đầu xe.

 

Là Lý Thiển.

 

Ba năm gặp, cô chẳng còn chút kiêu căng nào ngày .

 

Bộ quần áo cũ nhàu nhĩ, mái tóc vàng khô xác, gương mặt hằn vết nhăn và oán khí của đời sống nghiệt ngã.

 

Trần Nghị cau mày định xuống xe, đưa tay cản .

 

hạ kính, lạnh lùng.

 

Vừa trông thấy , cô lao tới, bám chặt cửa, giọng khàn đặc, the thé:

 

“Trương Di Nghi! Cô thể bỏ như thế! Cô giúp !”

 

sự hoảng loạn điên dại của cô , giọng bình thản: “ giúp cô… để gì?”

 

“Tại cô mới nông nỗi ! Nếu lúc đó cô đưa nhiều tiền hơn, nếu cô sang tên nhà cho chứ cho trai cô, thì khổ thế !”

 

bật lạnh. Từng năm, cô vẫn quen đổ cho khác.

 

“Trương Kiến Ngạn dí nợ suốt ngày! Bọn họ sắp g.i.ế.c !”

 

gào , nước mắt mồ hôi đầm đìa:

giờ cô tiền. Vì tình nghĩa… , vì Viên Viên! Cô giúp bọn trả nợ ! xin cô!”

 

còn dám nhắc đến Viên Viên.

 

phụ nữ từng giật trái sầu riêng khỏi tay con gái , nay tàn tạ đến mức nhận — chỉ thấy chua xót lạ lùng.

 

chậm rãi :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-phan-biet-chau-noi-chau-ngoai-toi-dat-con-ve-cat-dut-tinh-than/5.html.]

 

“Hôm đó, cả nhà cô ăn sầu riêng mua, còn để con — các nghĩ sẽ ngày hôm nay ?”

 

Sắc mặt cô tái cứng, môi run run, tru lên:

 

mặc kệ! Dù cũng là chị dâu cô! Cô trách nhiệm với ! Nếu cô giúp, c.h.ế.t cũng kéo cô theo!”

 

hóa điên.

 

Mà đôi co với điên — chỉ phí .

 

bấm nút nâng kính, chặn ngang ánh tuyệt vọng của cô .

 

Trần Nghị nổ máy, lạnh lùng đ.á.n.h lái vòng qua hình khụy xuống của cô rời .

 

Trong gương chiếu hậu, cô cố chạy theo, kiệt sức ngã quỵ, t.h.ả.m hại đến tê .

 

Trở về Nam Thành, cuộc sống bình yên như vốn .

 

tưởng và vũng lầy — từ đây còn liên can.

 

nửa năm , nhận cuộc gọi từ ông .

 

Ông tìm thấy Trương Kiến Ngạn.

 

Không nhà tìm, mà là chủ nợ.

 

Hơn ba mươi vạn trộm — chỉ vài ngày nướng sạch sòng bạc.

 

Khi lôi , đ.á.n.h gãy một chân, quẳng con hẻm nhỏ, thoi thóp chờ c.h.ế.t.

 

Giờ đang viện, giữ mạng nhưng trở thành kẻ tàn phế.

 

Còn , ai chăm sóc, đưa viện dưỡng lão tệ nhất thành phố, thần trí mơ hồ, miệng chỉ lẩm bẩm: “Tiền của … con trai …”

 

Ông thở dài, dông dài cả buổi, cuối cùng vẫn là một ý:

 

Mong về lo liệu cho họ.

 

“Di Nghi, dù họ cũng là , là ruột của cháu…”

 

“Cậu ,” cắt lời, “Cháu . Giữa họ và cháu — còn quan hệ.”

 

“Sao cháu nhẫn tâm !”

 

“Cháu nhẫn tâm?”

 

bật lạnh:

 

“Lúc họ bắt cóc con gái cháu, họ nhẫn tâm ?”

 

“Khi Trương Kiến Ngạn bán nhà cháu mua cho nó, đ.á.n.h bạc — nó nhẫn tâm ?”

 

“Khi ba cháu vì nó mà uất ức đến c.h.ế.t, lúc nó trộm tiền cứu mạng — nó nhẫn tâm ?”

 

“Cuộc sống cháu hôm nay, là họ ép . Cháu đạp họ xuống, lắm .”

 

“Còn cháu, viện phí dưỡng lão cháu sẽ trả. Đó là nghĩa vụ cuối cùng. Ngoài , cháu thể thêm gì nữa.”

 

dứt khoát cúp máy, chặn nốt liên lạc cuối cùng.

 

Ngoài cửa sổ, nắng vàng chan hòa.

 

Trần Nghị đang dạy Viên Viên tập xe đạp, tiếng của con bé vang giòn như chuông.

 

họ, cảm giác nặng nề cuối cùng cũng tan hết.

 

Ai cũng trả giá cho lựa chọn của .

 

Họ chọn tham lam và ích kỷ — thì nhận kết cục đời bỏ rơi, cuối đời cô độc.

 

Còn , chọn dừng đúng lúc, chọn bước khỏi vũng bùn.

 

Vì thế, hôm nay — một mái nhà bình yên, một gia đình hạnh phúc.

 

Đó — chính là cái kết nhất.

 

【Toàn văn

 

Loading...