MẸ LÀ NGƯỜI ĐÁNG THƯƠNG NHẤT MÀ TÔI TỪNG GHÉT - 4

Cập nhật lúc: 2025-04-06 20:12:06
Lượt xem: 2,396

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LKzipO8JQ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi mím môi cười trộm, cảm thấy trái tim mình cũng rung rinh theo từng cái lắc tay nhỏ bé ấy.

 

Tội lỗi, tội lỗi...

Xung quanh toàn là những gương mặt ngây thơ vô tội, còn tôi với Dương Thuần Chi thì…

 

Sao cứ có cảm giác như đang "vụng trộm" thế này?

 

Ra đến cổng trường, tôi nhanh chóng nhận ra mẹ Giả Liên không còn đứng chỗ cũ đợi tôi nữa.

Bà… biến mất rồi.

 

Tôi nhìn quanh, thấy bà đang cuộn mình tuyệt vọng ngồi dưới đất, bên cạnh là một người đàn ông.

 

“Con đàn bà rẻ tiền, tao ngủ mày có một lần mà mày dám báo công an bắt tao à?

 

“Đừng có làm trò cười nữa, đây là đàn bà của tao, giải tán hết đi!”

 

“Nghe nói mày còn sinh con cho tao? Sao? Không đủ phê à? Nhớ tao quá hả?”

 

Mẹ Giả Liên ôm túi, bịt tai lại, lẩm bẩm:

“Đi c.h.ế.t đi... mày đi c.h.ế.t đi...”

 

—-----

 

“Mẹ ơi!!!”

Tôi gào lên đầy đau đớn, buông tay Dương Thuần Chi, lao về phía mẹ Giả Liên.

 

Gã đàn ông kia trông sáng sủa, có vẻ ngoài không tệ, nhưng ánh mắt và khí chất lại hèn hạ đến đáng ghét.

 

“Ồ, đây là con gái mình à? Giống tao phết.”

Hắn giở giọng cợt nhả.

 

“Ông đã g.i.ế.c cha tôi, giờ còn muốn g.i.ế.c mẹ tôi? Tại sao cảnh sát vẫn chưa bắt ông đi?”

Tôi khóc toáng lên.

 

Một cú đổ "chậu phân khổng lồ" ngay giữa bàn dân thiên hạ.

 

Hơn 20 năm trước, người ta chẳng mấy ai xen vào chuyện "nhà người khác" — đó cũng là lý do hắn tác oai tác quái.

 

Nhưng hôm nay, một chú cảnh sát giao thông đang điều tiết xe gần đó đã bị tôi gọi lại.

 

“Chú cảnh sát ơi, mẹ cháu là người tốt, còn người này là người xấu. Cháu không quen ông ấy, ông ấy đánh mẹ cháu, còn định g.i.ế.c mẹ cháu nữa!”

 

Tôi khóc đến mắt mũi tèm lem, trông vừa đáng thương vừa tức tưởi.

 

Vốn tôi đã dễ thương, nay khóc thế này, đám phụ huynh xung quanh đều mềm lòng.

 

 

Tôi không nói dối.

Năm đó, mẹ Giả Liên thật sự suýt nữa bị hắn giết.

May mà có người qua đường cứu bà kịp thời, nhưng thân thể bà tổn thương rất nặng.

 

Nặng đến mức khi mang thai tôi, bà không dám phá, vì nếu phá, có thể cả đời sẽ không còn khả năng sinh con nữa.

 

“Anh kia, chú ý hành vi! Tôi đã báo cảnh sát rồi!”

 

Vừa dứt lời, vài chú dân phòng đã tiến đến, giăng dây ngăn cách chúng tôi.

 

Gã cha khốn nạn bắt đầu hoảng — mới ra tù, giờ không thể vào nữa được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/me-la-nguoi-dang-thuong-nhat-ma-toi-tung-ghet/4.html.]

“Các anh ơi, hiểu lầm cả thôi, tôi chỉ đến thăm con gái mình chút mà…”

Hắn cố nặn ra vẻ mặt “hiền lành”.

 

Tôi thì khóc như bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp.

 

Mẹ Giả Liên dường như vì tiếng khóc của tôi mà lấy lại được tinh thần, bà ném cái túi xuống đất, lấy can đảm gào lên:

 

“Đồ khốn nạn, hôm nay tao liều với mày!”

“Mày dám động vào con tao, tao sẽ c.h.ế.t cùng mày!”

 

Ngay sau đó, cảnh sát đến và đưa chúng tôi về đồn.

 

Gã cha cặn bã vẫn không ngừng đóng kịch:

“Đừng giận nữa, hiểu lầm thôi, tôi chỉ đến thăm cô… dù sao ta cũng từng là vợ chồng một đêm mà.”

 

Hắn cười trơ trẽn.

 

Mẹ Giả Liên lập tức phản đòn:

“Một đêm vợ chồng cái đầu mày! Mày ấy hả? Chưa kịp bắt đầu đã xong rồi!”

 

“Nói thật nhé, đêm đó tao đếm rồi — ba giây, không hơn được đâu!”

 

“Tao thấy mày chỉ tự ti quá, nên mới tìm con gái nhà lành mà cưỡng ép cho hả giận!”

 

Gương mặt gã cha đen lại như đ.í.t nồi.

 

“Khi mày cưỡng bức tao, tao mới 17 tuổi! Tất nhiên lúc đó tao sợ, nhưng giờ tao 25 rồi — tao không sợ mày nữa! Mày còn dám xuất hiện, tao còn đánh mày!”

 

“Cô kia, giữ bình tĩnh, đừng chửi tục.”

Chú cảnh sát cố gắng nghiêm túc, nhưng rõ ràng trong mắt ông là ánh nhìn… “Chị chửi hay lắm!”

 

“Còn ông kia,” cảnh sát quay sang tên khốn:

“Ông đã đe dọa nghiêm trọng đến an toàn cá nhân của bà Giả Liên. Nếu còn tái phạm, hình phạt sẽ tăng nặng. Nếu tôi nhớ không nhầm, ông từng bị xử tám năm tù, đúng không?”

 

Trong tù, h.i.ế.p dâm là tội bị xem rẻ nhất, ai cũng có thể bắt nạt.

 

Chưa kể, ông ta có vẻ ngoài không tệ.

 

Hắn lập tức ôm mông, hoảng sợ thấy rõ.

 

“Chú ơi, cháu không dám nữa đâu… cháu hứa sẽ rời khỏi thành phố này, mai cháu đi liền…”

Một gương mặt vừa thảm vừa hèn, khiến ai nhìn cũng muốn phì cười.

 

Đặc biệt là mẹ Giả Liên, bà vừa dắt tay tôi, vừa khóc vừa cười.

 

“Lần này, mẹ thật sự đã bước ra khỏi quá khứ rồi.”

 

—---

 

Hôm sau đi học, các bạn trong lớp ùa đến bao vây tôi, nhao nhao lên:

 

“Duy Nhất, xin lỗi nha, hôm trước vì cục tẩy mà tí nữa tụi mình cãi nhau. Tớ sai rồi.”

 

“Duy Nhất, sau này tớ sẽ không ghen tị vì cậu xinh nhất lớp nữa đâu.”

 

Cậu nhóc tôi từng giúp lau m.ô.n.g thì vẫn khóc to nhất:

“Cậu đáng thương quá… Duy Nhất à, cậu đừng lo, sau này lớn lên tớ nhất định cưới cậu, không để ai bắt nạt cậu đâu!”

 

Dương Thuần Chi đen mặt, xách thằng nhóc đó đi như xách gà.

 

 

Loading...