Mẹ Là Ánh Trăng Sáng - 03.
Cập nhật lúc: 2025-12-20 04:23:01
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nó :
“Ba , đó là một con tiện nhân triệt để, bà cho bà vay tiền ? Có chị thiếu tiền nên tùy tiện tìm một cái cớ .”
Lời tạo cho Ngô má một cái thang xuống, bà thuận thế leo luôn:
“Tiểu thư cũng lý, chuyện qua lâu như , đống hóa đơn trong tay cô là thật giả?”
Bà lẩm bẩm:
“Dù là thật, cũng là nợ Chúc tiểu thư, chứ nợ cô.”
còn tâm trí mà cãi cọ với họ, trả tiền hoặc tòa, đưa hai lựa chọn cho Ngô má, đó đuổi ngoài.
Tối hôm đó, Phó Tư Niên và Thẩm Y Nhu gác công việc, vội vã trở về chỗ dựa cho Phó Bảo Châu.
Họ sofa, Phó Bảo Châu nép trong lòng Thẩm Y Nhu.
Lúc xuống lầu, vặn thấy nó :
“Ba đừng giận chị, con thể hiểu mà, dù thì con dạy bảo, còn chị thì .”
6/
tiếp lời nó:
“Mẹ dạy , còn hơn cô dạy cô cách tiểu tam.”
.
Dù Phó Tư Niên che đậy cho Thẩm Y Nhu thế nào, tô vẽ tình cảm giữa họ thành chân ái .
Cũng thể đổi sự thật rằng Thẩm Y Nhu xuất hiện lúc ông và còn chia tay.
Ánh mắt Phó Tư Niên u ám, chằm chằm :
“Con tiện nhân đó gì với mày?”
từng bước một định mặt ông :
“Đừng mở miệng là một câu tiện nhân. Năm đó ông yêu c.h.ế.t sống , khi bà nước ngoài, ông tìm hết thế đến thế khác...”
liếc Thẩm Y Nhu một cái:
“Bà là giống nhất trong lòng ông? Mắt của ông đúng là chẳng .”
Phó Tư Niên đột ngột ném chiếc ly thủy tinh bàn xuống chân , giận dữ tột độ:
“Là mày bỏ rơi tao ! Là bà chà đạp lên lòng tự trọng của tao ! Bà tưởng là cái thá gì? Thật sự cho rằng tao bà thì sống nổi ? Năm đó nếu bà nhất quyết chia tay với tao... nếu ...”
Phó Tư Niên run rẩy, nhưng những lời phía tài nào thốt .
Thẩm Y Nhu nắm chặt lấy vạt áo ông , như gặp kẻ thù lớn.
cong mắt, Thẩm Y Nhu:
“Ông từng vì bà mà như thế, từng mất kiểm soát vì bà như thế nhỉ?”
Phó Tư Niên đỏ ngầu mắt, bảo câm miệng.
việc gì câm miệng?
càng cho hả .
“Thừa nhận , ông vẫn còn yêu , nếu tại nhắc đến bà , ông kích động như .”
Phó Tư Niên đau đớn nhắm mắt , phịch xuống sofa.
tiếp tục kích thích ông :
“Thật ... năm đó hề ý định chia tay với ông, bà ruột của ông ép nước ngoài, lúc , bà trăm ngàn nỡ, nhưng vì quyền thừa kế của ông, vì tiền đồ của ông, bà thà nhẫn tâm tổn thương ông, để ông tuyệt vọng với bà .”
Phó Tư Niên ngẩng đầu, thể tin nổi:
“Mày cái gì?”
“Không tin thì ông cứ việc mà hỏi ông ,” ông , “Mẹ bao giờ chia tay với ông, nhưng ông yêu khác ngay khi bà nén đau rời , ồ , chính xác mà , lúc đó hai còn chính thức chia tay, nhưng ông lên giường với Thẩm Y Nhu .”
Chẳng là thao túng tâm lý (PUA) ?
Phó Tư Niên , cũng .
Hồi lâu , gian im phăng phắc.
Thẩm Y Nhu lên tiếng , khẽ gọi tên ông .
Phó Tư Niên lau mặt, lấy vẻ lạnh lùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-la-anh-trang-sang/03.html.]
“Đừng tưởng vài ba câu của mày là tao sẽ tin, mày là loại thế nào, hừ, tao là rõ nhất.”
Ông lấy xấp hóa đơn quăng cho Ngô má, rung rung:
“Chỉ 50 vạn thôi, cũng đáng để mày loạn lên t.h.ả.m hại thế , mày và mày thiếu tiền đến ?”
nhướn mày, thèm lên tiếng.
Ánh mắt Phó Tư Niên dừng nơi mặt bàn phản chiếu ánh sáng, hồi lâu mới mở miệng:
“Tao cho mày 500 vạn.”
“Mày đưa cho Bảo Châu một quả thận.”
7/
ngờ tới.
Phó Tư Niên đúng là một kẻ coi thường pháp luật.
Thậm chí chẳng thèm uyển chuyển một chút nào mà cứ thế thẳng mục đích .
Sắc mặt Thẩm Y Nhu ngay lập tức giãn , chuyển sang nắm chặt lấy tay Phó Tư Niên.
Ánh mắt Phó Bảo Châu sang tràn đầy đắc ý.
Phó Tư Niên tiếp tục:
“Chỉ là một quả thận thôi, sẽ gây ảnh hưởng gì lớn đến mày . Còn 50 vạn của Ngô má, bỏ qua , bà chăm sóc Bảo Châu , cần quá khắt khe với bà .”
“Đợi .”
dấu tay tạm dừng:
“Nếu nhớ lầm, 50 vạn là cho vay, ông cho vay, ông tư cách gì mà bảo bỏ qua?”
Phó Tư Niên cau mày:
“Mẹ mày dạy mày thế ? Ép khác đường cùng?”
cạn lời.
Năm xưa nếu , Ngô Tú Lan đường cùng từ lâu , gì những ngày tháng như bây giờ?
Thấy gì, Phó Tư Niên thở dài, như thể cam chịu mà nhắm mắt :
“Sau phẫu thuật mày cần chăm sóc, đưa... đưa mày đến nhà họ Phó luôn .”
Lời dứt, Thẩm Y Nhu và Phó Bảo Châu cùng lúc bùng nổ.
“Em đồng ý!”
Thẩm Y Nhu hiếm khi tháo bỏ lớp mặt nạ nhu mì lương thiện như , lộ bộ mặt sắc sảo.
đối phương là - ánh trăng sáng của Phó Tư Niên, bà thể cảnh giác gấp bội.
Phó Bảo Châu cũng đẫm lệ:
“Ba ơi, ba rốt cuộc là chữa bệnh cho con, là đón đàn bà đó về nhà? Có ba cần con và nữa ?”
Phó Tư Niên day day thái dương:
“Hai con đừng nghĩ lung tung, Bảo Châu, cho cùng thì con bé hiến thận cho con, nhịn một chút, nhé? Ba hứa với hai con, chỉ cần sức khỏe nó hồi phục, ba sẽ tống khứ cả hai con nhà nó .”
Nhìn ba con đang tự biên tự diễn , chán ghét đến cực điểm.
Phó Tư Niên từ đầu đến cuối đều hề nghĩ xem, tại từ lúc liên lạc với đến khi đón về nước, bao giờ xuất hiện.
Đợi ông dỗ dành xong con Thẩm Y Nhu, mới ban phát cho một cái , lệnh:
“Ngày mai gọi điện cho mày , tao bận lắm, thời gian đợi bà quá lâu .”
“Không cần .”
thản nhiên :
“Mẹ mất sáu năm .”
Phó Tư Niên chẳng thèm suy nghĩ, :
“Đừng quậy nữa.”
Khoảnh khắc chợt thấy ông chút đáng thương.
May mà trong điện thoại vẫn còn lưu ảnh giấy chứng t.ử của .
Phó Tư Niên liếc qua một cái, khẩy:
“Mẹ con mày định chơi trò gì nữa đây? Cái loại ảnh chế mà tưởng tao sẽ tin ?”