Mẹ Là Ánh Trăng Sáng - 02.
Cập nhật lúc: 2025-12-20 04:22:43
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
So với lúc mới gặp, nó gầy hơn nhiều, nhưng sự căm ghét trong mắt thì giấu nổi.
Lúc đang ăn cơm, nó hất bát canh nóng về phía , nhanh tay lẹ mắt vơ lấy cái đĩa che chắn kín mít.
“Chị ơi, em trượt tay, chắc chị trách em nhỉ?”
“Làm mà trách , em gái, chị cũng trượt tay nhé, em cũng trách chị nha.”
Nói xong, ấn đầu nó cái đĩa đầy dầu mỡ.
Tiếng hét của Phó Bảo Châu vang dội khắp biệt thự.
Bà giúp việc hớt hải chạy tới, ôm nó lòng, chỉ tay mũi c.h.ử.i bới:
“Súc sinh! Cô đúng là đồ súc sinh! Bảo Châu là em gái ruột của cô mà!”
nheo mắt bà :
“Ngô má?”
Bà giúp việc ngập ngừng gật đầu.
:
“ là bà , từng nhắc tới, năm đó con gái bà bệnh nặng, bà đưa nó lên thành phố lớn chữa bệnh, lúc lâm đường cùng, chính trả sạch tiền viện phí cho bà, còn giới thiệu công việc cho bà nữa.”
Ánh mắt Ngô má né tránh:
“Ơn huệ của Chúc tiểu thư đối với , trong lòng vẫn nhớ, nhưng việc nào việc nấy, cô cũng thể bắt nạt em gái ruột của như .”
Phó Bảo Châu thút thít trong lòng bà đầy t.h.ả.m hại.
Ngô má xót xa vô cùng, lưng cũng thẳng lên mấy phần:
“Chuyện nhất định sẽ báo cáo với .”
4/
Sau khi Phó Bảo Châu bắt nạt, Phó Tư Niên đề nghị đưa nó chỗ khác, ở cùng nữa.
Phó Bảo Châu dở chứng, nhất quyết đồng ý.
Ông đành cảnh cáo thêm một trận.
Kể từ ngày đó, Ngô má canh chừng như canh trộm, ngay cả việc ăn uống cũng đối xử khác biệt.
Bên cạnh bàn ăn lớn kê một chiếc bàn thấp tịt.
Bà nhún vai :
“Đây cũng là ý của .”
lướt qua thức ăn:
“Cho ăn dưa muối và bánh bao ngô cũng là ý của ông ?”
Ngô má nắm chặt hai tay:
“Cô hỏa khí quá vượng, ăn thanh đạm chút cho cho cơ thể, đợi, đợi khi nào cô bắt nạt em gái nữa, sẽ thưa với cho cô bàn ăn cơm.”
Không cả.
lật tung cái bàn ngay mặt bà và Phó Bảo Châu, xoay về phòng.
Nửa đêm, Tạ Trác gõ cửa sổ.
chút cảm xúc:
“Ước pháp tam chương là cho ch.ó ?”
Ánh mắt rực cháy và ngang tàng:
“Gâu!”
: ...
Chẳng học cái thói mặt dày từ bao giờ nữa.
Tạ Trác đằng chân lân đằng đầu trèo , quên đóng chặt cửa sổ.
Đầu giường chỉ để một ngọn đèn ngủ, xổm bên cạnh :
“Không giấu trong chăn, nhỡ phát hiện thì ?”
Lòng cứng như sắt:
“Bị phát hiện thì xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”
Anh cũng giận, như một kẻ đang lập công đòi thưởng, báo cáo kết quả hai ngày qua cho .
Đợi xong, mới mở lời:
“Tổng hợp các hóa đơn thanh toán tiền chữa bệnh cho con gái Ngô Tú Lan của , còn cả tờ giấy nợ bà ký năm đó nữa.”
Ngô Tú Lan chính là Ngô má.
Kẻ ơn như , xứng với lòng của .
Tạ Trác hỏi lý do, gật đầu:
“Khi nào bắt bà trả tiền, cô cứ lệnh.”
rút một điếu t.h.u.ố.c từ túi áo , vân vê trong tay:
“Cứ để ngày mai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-la-anh-trang-sang/02.html.]
“Đã rõ.”
Tạ Trác :
“Làm xong việc thì thưởng cho cái gì?”
dùng chân giẫm lên ngón tay , nghiền nhẹ.
Vành tai Tạ Trác ửng đỏ.
“Hài lòng ?” , “Phần thưởng của đấy.”
Anh như một chú ch.ó đang vẫy đuôi, chăm chú :
“Thế thì phần thưởng gấp đôi.”
5/
và Tạ Trác chỉ mới vượt quá giới hạn .
Anh là chú ch.ó nhỏ do chính tay nhặt về, luôn mủi lòng với .
là do đang ở nhà họ Phó khiến hưng phấn, là mấy ngày gặp thật sự nhớ, quá đà.
cụp mắt:
“Sao gọi chị nữa ?”
Động tác của Tạ Trác khựng , xoay tắt đèn, lộ liễu chuyển chủ đề:
“Ngủ , canh cho cô.”
: ......
là đồ nhát gan.
Sáng sớm tỉnh dậy, giường chỉ còn , Tạ Trác sạch sẽ, cứ như từng đến .
thể phủ nhận, Tạ Trác ở đây, giấc ngủ yên đầu tiên trong những ngày qua.
Hiệu suất việc của Tạ Trác luôn cao, đặc biệt là khi nhận đủ phần thưởng ứng .
Một xấp hóa đơn dày cộp gửi đến tay buổi chiều.
Tuy nhiên, kịp để tìm Ngô má tính sổ, Phó Bảo Châu một bước gõ cửa phòng .
Sau cánh cửa, mặt nó trắng bệch, tay cầm một mảnh vải rách.
“Có việc gì?”
“Chị ơi...”
Phó Bảo Châu đỏ hoe mắt ngay lập tức:
“Em chị thích em, nhưng bộ váy là em định mặc dự tiệc, chị cắt nát nó ?”
Nó đúng là mệt mỏi với mấy trò tự biên tự diễn .
Tiếc là Phó Tư Niên, càng ăn cái bài đó của nó.
giơ tay lôi nó phòng, ngay mặt nó, giẫm mảnh vải rách đó chân, lạnh nó:
“Mày giống hệt mày, chỉ mấy cái trò vặt vãnh lên nổi mặt bàn.”
Hèn chi coi Phó Tư Niên là vết nhơ trong đời.
Cái loại coi cặp con như báu vật thì thể là thứ gì lành chứ.
Phó Bảo Châu bắt đầu , những giọt nước mắt lớn lã chã rơi.
chút nương tay tặng cho nó hai cái tát, tạo thành hai vệt đỏ đối xứng.
“Một cái là tát tao, một cái là tát cho chính tao, còn mau cút, tao sẽ khiến mày sưng mặt như đầu heo dự tiệc đấy.”
Phó Bảo Châu chạy thục mạng khỏi phòng.
Lát , lầu vang lên tiếng gào long trời lở đất.
Ngô má như gà bảo vệ gà con, dắt Phó Bảo Châu chiến trường, tay còn nắm chặt chiếc điện thoại đang gọi cho Phó Tư Niên.
“Sao cô thể đ.á.n.h em gái ?! Quá đáng lắm , cô thật là thể thống gì cả!”
Ngô má nhảy dựng lên mắng , Phó Bảo Châu thì cứ sức ống điện thoại.
phiền đến mức chẳng buồn nhấc mí mắt, ném xấp hóa đơn xuống chân bà :
“, quá đáng, thể thống gì, một thể thống như bà chắc là sẽ nợ tiền trả chứ?”
Trong nháy mắt, Ngô má như bóp nghẹt cổ.
Tiếng mắng c.h.ử.i im bặt.
Phó Bảo Châu sụt sịt hai tiếng:
“Nợ tiền gì cơ, Ngô má? Chị cho bà vay tiền ?”
Ngô má mấp máy môi:
“Không , là Chúc tiểu thư cho vay.”
Trong mắt Phó Bảo Châu loé lên sự chán ghét.
“Chúc tiểu thư? Ồ, là của chị .”
Phía Phó Tư Niên bỗng nhiên im lặng hẳn, chỉ giọng của Phó Bảo Châu vang vọng từng câu từng chữ trong phòng.