MẸ KHÔNG MUỐN TÔI TẨY NỐT RUỒI, SỢ ẢNH HƯỞNG VẬN KHÍ EM TRAI - 6

Cập nhật lúc: 2025-10-04 12:56:46
Lượt xem: 456

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt bà tràn đầy mong đợi, niềm vui gần như lộ .

 

run rẩy lấy từ ngăn kéo tờ xét nghiệm đưa cho bà, đưa ho khan:

 

“Mẹ, bác sĩ cho con kết quả: ung thư phổi giai đoạn cuối, bác sĩ con chỉ sống vài ngày nữa.”

 

Mẹ theo phản xạ lùi một bước, nhận ép tiến lên.

 

Bà véo đùi đến bầm để vắt mấy giọt nước mắt:

 

“Trời ơi, thể thế ? Con còn trẻ thế, còn thấy con lập gia đình tiễn con… nghĩ thôi đau lòng…”

 

Bà ôm mặt gào , nhưng chỉ tiếng chứ nước mắt.

 

Ngày xưa cảnh chắc cảm động lắm, giờ chỉ thấy ghê tởm.

 

Nghe phát bực, tung “đòn sát thủ”:

 

“Mẹ, bác sĩ con viêm phổi kéo dài thành ung thư, giờ còn lây nhiễm. Mẹ đừng , lỡ hít thì .”

 

Nói xong ho mạnh vài tiếng.

 

Tiếng gào lập tức tắt ngúm.

 

Bà nín thở, mặt chuyển dần sang màu gan lợn, gì đó nhưng sợ hít “khí độc”.

 

lạnh lùng , giam bà vài phút mới cho bà đường lui.

 

Bà gần như chạy trốn khỏi phòng, đến mức quên cả hỏi bác sĩ xác minh.

 

Mẹ gần như chạy thẳng sang bệnh viện của Chí Hào.

 

Chưa kịp thở kéo tay ba , mặt đầy phấn khích:

 

“Được , !”

 

Ba cau mày gạt tay:

 

“Bà thăm con nhỏ xui xẻo đó ? Đừng chạm , nhiễm xui.”

 

Mẹ gật đầu lia lịa:

 

đúng, suýt quên khử trùng. Con nhỏ đó ung thư phổi, tẩy rửa diện, kẻo lây.”

 

Nghe , ba tránh xa ba mét, đeo ngay khẩu trang:

 

“Cút, hôm nay bà rửa mười thì đừng tới gần chúng , đặc biệt là phòng con trai!”

 

Mẹ như cây dập, cúi gằm mặt rời .

 

Tận chiều tối, bà mới trở bệnh viện, nhăn nheo vì rửa quá nhiều nhưng mặt hớn hở:

 

“Anh, em rửa hai chục , đảm bảo sạch. Anh bỏ khẩu trang , ngộp lắm!”

 

Ba hừ một tiếng, mới hỏi chuyện ban chiều.

 

Mẹ đưa điện thoại cho ba:

 

“Đây là kết quả xét nghiệm chụp lén của Từ Chí Đệ, bác sĩ nó sắp c.h.ế.t . Anh xem, em bảo nó dám liều mà, còn tin.”

 

“Hừ, nó dám !” – ba lạnh.

 

“Được , giờ chắc chắn con nhỏ sẽ chết, mau đem tiền trả cho dì nó. Trả gấp đôi, ném tiền mặt con mụ keo kiệt đó cho hả giận!”

 

… liệu mạo hiểm , con còn cần tiền mà…” – do dự.

 

“Sợ cái gì! Bà đúng là đàn bà yếu đuối. Chuyện đóng đinh còn đổi gì. Bao năm khinh, bà ngẩng đầu một ?”

 

Mẹ d.a.o động. Trong họ hàng, nhà nghèo nhất, từ khi bà bắt nộp 6.000/tháng để “đuổi kịp”, nhưng vô ích. Giờ bà và ba quyết định chơi lớn.

 

Tối hôm đó, họ mang mấy chục vạn nhục” dì, tiêu mấy vạn tân trang bản , đến khoe khoang họ hàng.

 

Họ hàng hỏi:

 

“Nghe con trai chị bỏng viện, con gái gãy chân cũng viện, lo chạy tiền mà còn tiêu xài?”

 

“Hừ, con trai , cần chúng lo.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-khong-muon-toi-tay-not-ruoi-so-anh-huong-van-khi-em-trai/6.html.]

Ba như con gà trống kiêu ngạo:

 

“Còn các , đừng bằng nửa con mắt. Đợi con trai giàu, các còn nịnh !”

 

Mọi khó chịu, vài câu cho qua bỏ về hết.

 

Mẹ bóng lưng họ, chút lo:

 

“Chúng quá , nhỡ nhờ họ?”

 

“Xì! Chỉ cần con trai phát tài, ai thèm nhờ? Chỉ cần qua hai ngày nữa, tao là trời! Mau giục bệnh viện dùng t.h.u.ố.c cho Chí Hào, đến lúc con nhỏ đó c.h.ế.t mà Chí Hào tỉnh, lấy gì phát tài?”

 

Mẹ gật đầu, bất chấp lời khuyên “thiếu tiền thì đừng mạo hiểm”, vẫn c.ắ.n răng dùng t.h.u.ố.c đắt kích tỉnh Chí Hào.

 

Cuối cùng, sáng ngày thứ ba, Chí Hào tỉnh , tinh thần khá , chỉ còn dây dẫn tiểu.

 

Cậu thắc mắc, ba chỉ ậm ừ “để hồi phục” chứ dám chuyện mất khả năng sinh sản.

 

Không kịp quan tâm con, họ vội vàng đẩy Chí Hào cửa:

 

“Nhanh, xuống mua vé ! Chị mày hôm nay c.h.ế.t , chúng phát tài thôi!”

 

Nghe , Chí Hào cũng lao mua vé .

 

cào liền hơn chục tờ, chỉ trúng một tờ 10 tệ, lời 30 tệ.

 

“Mẹ, phát tài là cái ?” – Chí Hào cau mày.

 

Mẹ cũng căng thẳng lau mồ hôi:

 

“Không thể nào! Ông chủ, vé của ông giả ? Sao trúng?”

 

“Đừng bậy! Vé thật. Vài hôm còn cô gái trúng lớn ở đây!” – ông chủ tức giận.

 

Mẹ còn định , thì điện thoại reo.

 

, hét lên ném điện thoại.

 

Ba cau mày, run rẩy chỉ điện thoại:

 

“Ma… ma! Con nhỏ đó thành ma về đòi mạng!”

 

Câu mặt ba và Chí Hào đổi sắc.

 

Ông chủ hiểu gì, nhưng bụng nhặt điện thoại, bật loa ngoài.

 

Tiếng vang rõ ràng:

 

“Mẹ? Mẹ ? Con tin vui nè: bác sĩ chẩn đoán nhầm, con bệnh! Con sẽ c.h.ế.t nữa. Mẹ? Mẹ còn ?”

 

 

Mọi . Mẹ phản ứng , giật điện thoại chạy cửa , ba đẩy Chí Hào trả tiền theo .

 

“Sao thế? Bệnh còn chẩn nhầm ? Con khám ? Có nhầm ?” – vội vã.

 

“Sao con bệnh thất vọng thế?” – hỏi.

 

“Không… .” – phản xạ chối, nghẹn.

 

thèm diễn nữa, lật bài:

 

“Con tẩy nốt ruồi.”

 

“Cái gì?!” – đầu dây bên đồng thanh.

 

Mẹ gào lên:

 

“Từ Chí Đệ! Mày hại c.h.ế.t chúng tao ? Mày đó là nốt ruồi may mắn mà!”

 

“Đó chỉ là may mắn cho các thôi!” – phản bác.

 

“Mẹ còn định lừa con đến bao giờ? Mẹ 25 tuổi sẽ may mắn, thật 25 là hạn c.h.ế.t của con đúng ?”

 

“Cái gì? Con… con hết …” – giọng chùng xuống.

 

“Tại !” – bật – “Con cũng là con của , con chết!”

 

Loading...