Nói xong, bà liếc .
"Thực cũng giống như con thích , cũng thích con, nhưng ai bảo con là con gái của ông , nể mặt ông , cũng chăm sóc con thật ."
08
vẫn thích Hà Mạn Thi.
gây sự với bà nữa.
Một thời gian dài đó, chúng sống hòa thuận.
học đúng giờ, bà đúng giờ, chăm chỉ học tập, bà chăm chỉ việc.
Kết quả học tập của dần dần cải thiện, cuối cùng cũng thi đỗ trường cấp trung học trọng điểm của thành phố.
Hôm đó Hà Mạn Thi vui, bà nấu nhiều món ngon, còn phá lệ uống vài ly rượu.
Sáng sớm hôm , bà mặc áo khoác chuẩn ngoài, hỏi bà , bà tự hào với : "Mẹ dạy dỗ con đến mức thi đỗ trường cấp 3 trọng điểm , đến mộ bố con để khoe khoang với ông , ông ở đó nhất định sẽ khen dạy con phương pháp."
bà trẻ con.
Bà : "Con thì gì? Đây là chuyện lãng mạn của hai vợ chồng bọn !"
đảo mắt, về phòng tiếp tục bài tập.
Một ngày tốt lành
Lên cấp 3, thành tích của luôn đầu lớp.
Hà Mạn Thi cũng việc chăm chỉ hơn.
Trước đây khi bố còn sống, chúng bao giờ lo lắng về sinh kế, khi bố mất, Hà Mạn Thi gánh vác trọng trách đó.
Bà kiếm tiền dễ dàng, đôi khi còn tăng ca và tiếp khách, những việc mà bà thích, bố để nhiều tiền tiết kiệm, bà cần vất vả như , bà sẽ trừng mắt .
"Đó là tiền bố con để cho con, là kế của con cũng thể tự kiếm tiền, thể lấy tiền của con ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-ke/chuong-5.html.]
Bà hề động đến tiền trong thẻ, cũng cố gắng tiết kiệm hết mức thể, quần áo, giày dép hỏng cũng nỡ vứt, vá víu tiếp tục mặc.
khi Hà Mạn Thi thấy, bà lập tức đảo mắt, búng trán .
"Diệp Vãn, con như thế để gì? Nhà phá sản ? Đôi giày đó con mà thêm hai hôm nữa, ngón chân thể chui ngoài luôn đấy! Con thấy ngại nhưng còn thấy ngại con!"
Nói xong, bà liền kéo đến trung tâm thương mại, mua cho ba đôi giày thể thao màu trắng kiểu dáng và giá cả khác .
Ở trung tâm thương mại, chúng tình cờ gặp bạn học cùng lớp, cô bạn với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Hôm đến lớp, cô bạn chạy đến với : "Vãn Vãn, con với con thật đấy, cái hãng giày con mua cho con đắt lắm, tớ năn nỉ mãi mà tớ cũng chịu mua cho."
Một bạn nam thấy liền ghé sát .
"Này, hôm đó tớ thấy của Diệp Vãn xuống xe của một đàn ông lớn tuổi, nhất định là bà bao nuôi, cho nên mới giàu như , dù góa phụ thì cũng chịu cô đơn bao lâu..."
Cậu còn dứt lời, tát mặt một cái, đó đạp ngã xuống đất, đè lên , hai tay liên tục giáng xuống.
Xung quanh khuyên can, cũng kéo, vẫn túm chặt lấy buông, tiện tay vớ cái gì là đập mặt cái đó.
Đợi đến lúc giáo viên chạy đến, cố gắng kéo , thì nhét cây lau nhà miệng .
Cả khuôn mặt sưng vù, tím tái, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, còn đánh rụng một cái răng.
Giáo viên là nam, thiên vị học sinh nam, thậm chí còn hỏi tại đánh , mà đẩy .
"Diệp Vãn, em điên ? Em là con gái con đứa mà thể đánh thô lỗ như ! Nhìn xem em đánh bạn nông nỗi nào kìa! Bây giờ sẽ gọi phụ của em đến đây!"
"Không cần thầy gọi !" lấy điện thoại : "Để con gọi cho!"
Vừa kết nối điện thoại, liền hét điện thoại.
"Có một thằng ngu học dựng chuyện về , đàn ông lớn tuổi bao nuôi, con đánh rụng răng nó , mau đến đây !"
Đầu dây bên lập tức vang lên một tràng chửi bới.
"Được! Đánh lắm! Để thằng nhóc con đó đợi đấy, bà đây sẽ đến bẻ hết răng còn của nó!"