Mẹ Kế Yêu Kiều Và Ông Chồng Lạnh Lùng Thập Niên 70 - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-12-29 09:55:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Thiếu Mai khổ: "Không chỗ trống em ạ."

 

Qua lời giải thích của Kiều Yến và Trần Thiếu Mai, Tô Đình đại khái hiểu tình hình việc đảo.

 

Bên ngoài khu gia đình thì thấy ít đơn vị, nhưng đa các đơn vị quy mô đều nhỏ, như trạm lương thực, trạm rau, cửa hàng thịt, Cung Tiêu Xã... dăm ba thể lập thành một ban bệ .

 

Nơi dùng nhiều nhân công hơn một chút đảo chính là trường tiểu học quân khu, nhưng đó cũng là "một củ cải một cái hố", hiện tại hố nào cũng . Bằng cấp của nguyên chủ xuất sắc, thời gian theo quân ngắn, căn bản đến lượt cô.

 

Tô Đình càng càng tuyệt vọng.

 

Thực cô cũng chẳng yêu thích công việc đến thế, nếu vì xuyên thì giờ nộp đơn xin nghỉ việc, chờ trở thành tự do (freelancer) .

 

ai bảo cô xuyên chứ.

 

Tuy lương của Hạ Đông Xuyên cao, nuôi sống cả nhà thành vấn đề, nhưng công việc là thứ giúp thẳng lưng tự tin. Ngửa tay xin tiền mặt kiếm tiền bao giờ cũng thấy thấp kém hơn một bậc, huống chi cô và Hạ Đông Xuyên là kiểu vợ chồng hờ.

 

trong tiểu thuyết, Hạ Đông Xuyên đối xử với nguyên chủ hình như cũng tệ. Tuy chịu ngủ cùng, cũng chịu yêu cô , nhưng khi còn sống tiền sinh hoạt từng đưa thiếu, chuẩn kiểu "chồng già giàu thích về nhà" phiên bản thập niên 70.

 

Nghĩ như thì sâu gạo hình như cũng tạm ?

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Tuy nghĩ là yên hưởng thụ, nhưng Tô Đình cách nào yên . Cô là thích lo xa, lúc yên nghĩ đến ngày gian nguy, việc gì cũng thích chừa cho một đường lui.

 

mấy công việc đảo rõ ràng là trông chờ , cô chỉ thể tìm lối tắt.

 

Tô Đình tính toán những kỹ năng trong lòng.

 

thật sự ít thứ. Hồi nhỏ từng học đàn piano, học múa ballet, nhưng đều kiên trì luyện tập tiếp. Thứ duy nhất kiên trì mười mấy năm chính là vẽ tranh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-ke-yeu-kieu-va-ong-chong-lanh-lung-thap-nien-70/chuong-15.html.]

 

Đại học cô học cũng là chuyên ngành hội họa, nhưng vì biến cố gia đình, cuộc sống bức bách nên trời xui đất khiến thế nào ngành quảng cáo, việc vẽ tranh gác .

 

Chuyện vẽ tranh mà, nghỉ hai ba ngày còn , nghỉ hai ba tuần là thể cảm nhận rõ ràng tay cứng, đằng ngừng hai ba năm. Hơn nữa lúc còn tâm cảnh như khi mới đại học, vẽ cái gì trông cũng thấy sai sai.

 

Sau khi phát hiện thể con đường nghệ thuật thuần túy, cảm xúc Tô Đình sa sút một thời gian. từ bỏ, khi xốc tinh thần thì mở một tài khoản mạng để vẽ vời.

 

Ban đầu vẽ khá tạp, chủ yếu là để tự giải trí. Dần dần fan nhờ cô vẽ chân dung cho thần tượng, cô thử nhận một ít đơn đặt hàng thương mại, đó bắt đầu dùng hình thức truyện tranh (webtoon) để ghi cuộc sống.

 

Tuy nhiên vì công việc bận rộn, một tháng cô cập nhật hai , cho nên mấy năm đầu truyện tranh của cô mãi vẫn chút tiếng tăm nào, còn chẳng kiếm nhiều tiền bằng vẽ đơn đặt hàng.

 

Mãi đến năm ngoái, một tài khoản lớn chia sẻ truyện tranh của cô, liên kết nó với sự kiện nóng hổi lúc bấy giờ, cô mới nổi tiếng chỉ một đêm, đón chào xuất bản đầu tiên.

 

Căn nhà cô mua khi xuyên chính là dùng tiền nhuận b.út để trả tiền đặt cọc.

 

Năm nay căn nhà bàn giao và sửa sang xong, mắt thấy thu nhập từ nghề tay trái dần định, cô đều tính đến chuyện nghỉ việc freelancer. Kết quả đơn xin nghỉ việc còn nộp lên, mắt nhắm mắt mở một cái xuyên đến thập niên 70.

 

Nghĩ đến là đau lòng!

 

cuộc sống vẫn tiếp diễn, Tô Đình thở dài, trong lòng tiếp tục tính toán.

 

Những kỹ năng cô , piano và ballet là trông mong gì . Chưa đến việc ở thời đại chơi piano múa ballet coi là tiểu tư sản , chỉ riêng việc nhiều năm luyện tập, ngón nghề động tác cũng quên sạch.

 

Nghề chính thiết kế quảng cáo cũng chẳng gì để hy vọng. Thời mấy công việc hoa hòe hoa sói đó, bộ phận tuyên truyền cùng lắm là vẽ áp phích, khẩu hiệu.

 

 

 

 

Loading...