Giọng mỉa mai của Trần Hân vang lên:
“Chu Tỏa Tỏa, nhà nghèo, ngay cả mấy đồng tiền điện điều hòa cũng kham nổi, tiền điều hòa bọn ba chia đều, khỏi cần trả, khỏi để vì mấy đồng đó mà nhảy dựng lên.”
mở miệng giải thích.
sự thật đúng là như , còn thể gì đây?
Tự ti và bối rối chiếm trọn lòng .
khiến khác ghét bỏ .
thật sự trốn khỏi bàn tay khống chế của , tách khỏi bà. tiếp tục chịu đựng những “thử thách” mà bà gọi là yêu thương nữa.
Khương Uyển Oánh xuống giường, tới bên .
“Chu Tỏa Tỏa, tiền thì thể thêm. Bên ngoài trường nhiều chỗ nhận thêm. Cậu cứ nhẫn nhịn mãi, chỉ đổi việc càng đằng chân lân đằng đầu thôi.”
Những đạo lý , đều hiểu.
khỏi nhớ năm lớp 12.
Sau kỳ thi đại học, các bạn học đều học hành vất vả suốt ba năm, du lịch để thư giãn.
cũng xem thử.
Bị kẹt trong thị trấn nhỏ quá lâu , cũng thấy một thế giới rộng lớn hơn.
sẽ cho tiền, cầu xin bà lâu, bà mới đồng ý cho nhà máy công nhân.
chịu khổ một tháng, kiếm 3500 tệ.
Đó là khoản tiền đầu tiên tự tay lao động mà .
Nghĩ tới việc tiền du lịch, kích động đến mức ngủ nổi.
hành động của giống như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu .
Bà tịch thu bộ tiền .
“Tỏa Tỏa, cảnh bên ngoài chẳng gì ho , con cũng đừng thấy khác thì cũng ! Núi, sông, chỗ cái gì cũng , con là ở đây, đừng lúc nào cũng nhớ ngoài!”
dùng tuyệt thực để phản kháng.
Mẹ chẳng hề quan tâm.
“Con thích ăn thì ăn, ăn thì thôi!”
Bà còn cầm móc treo quần áo, điên cuồng quất .
“Mẹ cho con lời ! Cho con phản kháng ! Không cho con du lịch cũng là thử thách dành cho con! Mẹ thử xem con thể ngoan ngoãn ở nhà, ngoan ngoãn ở bên ! Rõ ràng là con !”
Mẹ càng càng tức giận.
Bà rắc muối lên vết thương của .
đến khàn cả giọng, đau đến ngất mấy , vẫn chịu dừng tay.
Mãi đến khi bà đ.á.n.h mệt , mới chịu thôi.
“Tỏa Tỏa, hy vọng con thể lời , luôn ở bên . Đi cũng bằng ở cạnh , con đúng ?”
Khương Uyển Oánh xót xa cho những trải nghiệm của .
“Chu Tỏa Tỏa, thật sự nên suy nghĩ kỹ . Cậu tiếp tục ở bên , để bà khống chế , là đổi, tìm cơ hội trốn khỏi bà ?”
7.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-dung-100-te-tien-sinh-hoat-de-thu-thach-toi/chuong-5.html.]
đổi.
Vịt Bay Lạc Bầy
lặng lẽ, từng chút từng chút một, thoát khỏi sự khống chế của .
Hoàn hồn , lời cảm ơn với Khương Uyển Oánh.
Dù chỉ còn 50 tệ, vẫn tìm một công việc: mặc đồ linh vật, tiệm sữa để mời chào khách.
Công việc nhẹ nhàng, ngoại trừ bộ đồ linh vật nóng và bí.
Không ngờ gặp .
Bà dẫn theo em họ, tới mua sữa.
Trong đầu hiện lên những lời từng với :
“Tỏa Tỏa, con uống sữa, uống nhiều cho sức khỏe. Con uống nhiều nước , tiết kiệm tiền.”
Sao đột nhiên xuất hiện ở đây?
Em họ cũng giống , học đại học ở khu . Chẳng lẽ bà đặc biệt đến thăm em ?
Mẹ hào phóng trả tiền:
“Tiểu Trí, đủ ? Chưa đủ thì dì cho con gọi thêm, mua nhiều cốc mang về cho các bạn cùng uống.”
từng thấy một dịu dàng đến thế.
Khi nước mắt rơi xuống, thật may mắn vì đang trốn trong bộ đồ linh vật.
Em họ ngại ngùng gãi đầu:
“Cảm ơn dì, dì với con quá, còn đặc biệt chạy tới thăm con nữa. À đúng , chị Tỏa Tỏa chẳng cũng học ở đây ? Sao dì thăm chị ?”
Nhắc tới , như biến thành khác.
“Đừng nhắc đến nó, xui xẻo! Suốt ngày chỉ tiêu tiền bừa bãi! Mới đầu tháng dám tiêu sạch 100 tệ! Hoàn hiểu nỗi vất vả khi kiếm tiền của dì!”
Sợ em họ hoảng sợ, hít sâu một .
“Tiểu Trí, đôi mắt con , giống Hạo Hạo nhà dì lắm. Giá mà Hạo Hạo còn ở đây thì mấy…”
Hạo Hạo…
chịu nổi nữa, bỏ chạy.
Mẹ ơi, rốt cuộc đang bù đắp cho điều gì?
Mẹ ơi, khi đôi mắt quen thuộc của em họ, từng nhớ tới trai ép đến mức nhảy lầu ?
Mẹ ơi, từng nghĩ rằng, lẽ một ngày nào đó, con cũng sẽ theo ?
một trai, tên là Chu Hạo Hạo.
Trước khi tròn chín tuổi, luôn kiểm soát , từ tiền sinh hoạt, ăn uống cho đến vui chơi giải trí.
Một đêm tối gió lớn, nhảy xuống biển.
Trước khi quyết định rời khỏi thế giới , ôm chặt lấy khi còn nhỏ.
“Chiêu Chiêu, lớn lên, em nhất định thoát khỏi , đừng ở bên ! Bà sẽ hủy hoại em! Anh bệnh , sống nữa, nhưng cuộc đời em còn dài! Em nhất định , sống tiếp!”