Mẹ Dùng 100 Tệ Tiền Sinh Hoạt Để Thử Thách Tôi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-20 15:30:47
Lượt xem: 15

1.

 

“Tỏa Tỏa, đặt vé tàu hỏa cho con , là vé chỗ . Đến lúc nhập học, con cứ tàu hỏa mà lên trường.”

Nghe , động tác thu dọn hành lý của khựng .

Ngay đó bật dậy, thể tin nổi.

“Mẹ, chẳng hứa mua vé máy bay cho con ? Từ Thâm Thành Tân Thành bằng tàu hỏa mất tới 24 tiếng! Hơn nữa còn là vé ghế, nghĩa là con suốt 24 tiếng, cơ thể con chịu nổi !”

“Hơn nữa tháng bố chẳng gửi thêm 1000 tệ tiền cấp dưỡng ? Bố đưa tiền là để con thể máy bay mà!”

Mẹ tát một cái.

Rất mạnh.

Nửa bên mặt lập tức sưng lên.

“Đừng nhắc đến đàn ông đó mặt ! Ông nhẫn tâm bỏ rơi con , thì đương nhiên sẽ cần đến đồng tiền bẩn thỉu của ông ! Con nhớ cho kỹ, bố con c.h.ế.t , con chỉ mà thôi.”

Nước mắt kìm , cứ thế tuôn xuống.

Bố cho tiền hào phóng, bà thể dùng tiền cấp dưỡng của bố để cho một cuộc sống hơn, nhưng bà .

Bà thường xuyên với :

“Mẹ chính là chứng minh cho bố con thấy, ông , hai con chỉ sống hơn thôi! Không ông , vẫn thể nuôi dạy con thành tài!”

Mẹ thở dài, ôm chầm lấy , một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vai .

“Tỏa Tỏa, kiếm tiền dễ dàng gì, con thông cảm cho ! Mẹ so sánh vé máy bay , thấy vé tàu rẻ hơn. Con đừng trách ! Bước đầu tiên để thành tài, chính là học cách chịu khổ! Chẳng chỉ 24 tiếng thôi ? Có gì ghê gớm ?”

“Năm xưa thu ngân siêu thị, từ sáng tới tối, cũng than phiền. Tỏa Tỏa, con là đứa con duy nhất của , hy vọng con kế thừa phẩm chất chịu khổ, chịu thử thách của , ?”

Lại là những lời .

Từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu .

Mẹ cũng “thử thách” .

Năm chín tuổi, cũng chính là năm bố ly hôn. Một ngày nọ năm , bão lớn kéo đến, mưa như trút nước.

Mẹ vui vẻ.

Bà đưa cho một chiếc ô, bắt đầu thử thách đầu tiên đối với .

“Tỏa Tỏa , khác đều học bằng tàu điện ngầm, xe buýt, nhà đừng giống họ. Con bộ , ? Vừa giúp tiết kiệm tiền, còn chứng minh con sợ gió mưa.”

phản kháng.

“Mẹ ơi, mưa ngoài to lắm, gió cũng mạnh! Con sợ lắm! Mẹ thể đưa con đến trường ?”

Giây tiếp theo, nụ mặt biến mất. Bà bóp chặt phần thịt cánh tay .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-dung-100-te-tien-sinh-hoat-de-thu-thach-toi/chuong-1.html.]

“Có chút khổ thế cũng chịu , chút gió mưa thế cũng vượt qua nổi, con lấy tư cách gì con của ? Nếu con , thì đừng gọi nữa! Mẹ đưa con trại trẻ mồ côi, để con trở thành đứa trẻ , con tin ?”

Bố ở tận nước ngoài, , cũng còn nhà.

Vịt Bay Lạc Bầy

Đối với một đứa trẻ chín tuổi như , đó khác gì một cơn ác mộng.

cầm lấy chiếc ô, ngoan ngoãn bộ đến trường.

Mẹ hài lòng: “Tỏa Tỏa của giỏi lắm!”

Dọc đường, gió thổi ngã mấy , đầu gối và khuỷu tay đều trầy da.

Toàn đầy thương tích, đến trường, giáo viên hoảng hốt, vội vàng báo tình hình cho .

“Chỉ cần Tỏa Tỏa đến trường là ! Thầy/cô giáo, phiền thầy/cô với Tỏa Tỏa một tiếng, con bé vượt qua thử thách đầu tiên của , bảo nó tiếp tục cố gắng nhé!”

2.

 

“Chu Tỏa Tỏa, đang chuyện với con đấy! Con thấy hả?”

Mẹ dùng ngón tay chọc mạnh trán .

Lúc mới hồn.

mới chỉ là sinh viên năm nhất, vẫn năng lực tự lập, thứ của đều dựa cho. Hiện tại thể rời xa bà.

cam chịu gật đầu.

“Mẹ, con . Con chịu khổ, chịu thử thách.”

Mẹ hôn nhẹ lên má :

“Tỏa Tỏa, con tin . Cứ theo lời , con nhất định sẽ thành tài. Đến lúc đó, để cho bố của con cho kỹ, phương pháp giáo d.ụ.c của vấn đề!”

Ngày lên trường, chuyển cho 200 tệ.

“Tiền sinh hoạt tháng đầu tiên khi con học đại học, đừng tiêu bừa bãi, nhớ ăn uống cho đàng hoàng.”

200 tệ?

suýt thì vững.

200 tệ căn bản đủ để sống một tháng ở đại học!

vẫn cố gắng tranh thủ thêm.

“Mẹ, thể cho con thêm 400 tệ ? Dù chỉ thêm 200 tệ cũng ! 200 tệ thật sự quá ít, đủ …”

Giọng càng càng nhỏ, bởi thấy sắc mặt đang dần dần trở nên khó coi.

Bà véo tai :

“Chu Tỏa Tỏa, con đừng nhiều mưu mô thế! Con một khi tiền thì dễ hư hỏng! Mẹ tin 200 tệ một tháng mà con sống nổi! Nếu con vượt qua thử thách , bốn năm đại học, con đừng hòng xin một xu nào nữa!”

“Mẹ tuyệt đối cho phép con gái của chịu nổi dù chỉ một chút khổ! Tuy từng học đại học, nhưng tin chắc 200 tệ tuyệt đối để con đói! Hoàn đủ dùng!”

Loading...