Nhà họ Chu – sụp đổ .
Những họ hàng từng vênh váo, giương oai giễu võ mặt , giờ đây đều trở thành những con rùa rụt cổ, lặng lẽ sống như thể từng tồn tại.
là duy nhất còn vững cơn bão.
… chỉ : chiến thắng.
chỉ đòi những gì vốn thuộc về .
Bao gồm cả: lòng tự trọng.
9.
Một năm .
Tiệm hoa của ăn ngày càng phát đạt.
Từ một cửa hàng bán online, mở cửa hàng thực tế.
Tiệm lớn, nhưng ấm áp, tràn ngập ánh nắng và hương hoa.
Mỗi ngày của đều giản dị mà đầy đủ.
Sáng sớm, đến chợ hoa mua hàng.
Ban ngày, cắt tỉa, sắp xếp hoa, đón tiếp khách đến tiệm.
Tối về, tự tay nấu một bữa tối đơn giản, sách, nhạc.
Cân nặng từng sụt do áp lực, cũng dần trở .
Sắc mặt cũng ngày một rạng rỡ.
Bạn bè đều bảo, như biến thành một khác – tỏa sáng từ trong ngoài.
Một ngày nọ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện cửa tiệm.
Là Chu Khôn.
Anh trông già dặn hơn năm , phần tiều tụy, nhưng ánh mắt sáng rõ và bình tĩnh hơn nhiều.
Anh cầm theo một giỏ trái cây.
" ngang qua, thấy tiệm của chị, nên ghé xem ." – chút ngượng ngùng.
"Vào , chơi chút." – mời .
pha một tách hoa, đặt mặt .
Chu Khôn đối diện , khắp tiệm hoa rực rỡ, thở dài cảm khái:
"Đẹp thật."
"Còn thì ? Dạo sống thế nào?" – hỏi.
" nghỉ việc ." – nhẹ – "Rời thành phố, về quê sống. Làm công việc giản đơn, cuộc sống cũng tàm tạm."
"Vậy thì ." – gật đầu.
Chúng trò chuyện vài câu lặt vặt, bầu khí chút ngập ngừng.
Lúc sắp rời , đột nhiên , nghiêm túc:
"Lâm Thư, em… xứng đáng một cuộc sống hơn."
nhẹ:
"Em mà."
Tiễn Chu Khôn về, ở cửa tiệm, ánh nắng chiều đổ vàng con phố yên tĩnh.
Phải, xứng đáng điều hơn.
từng phản bội, tổn thương, từng rơi xuống tận cùng tuyệt vọng.
gục ngã.
tự dậy, tự chữa lành, và sống một cuộc đời hơn xưa gấp bội.
Cuộc đời , từ nay về , còn phụ thuộc bất kỳ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-chong-cho-toi-50-ngan-nhung-em-dau-lai-duoc-hai-can-biet-thu/7.html.]
thể tự tay tạo một thế giới cho riêng – nơi ánh nắng, tiếng chim và hương hoa.
Hai năm .
gặp một đàn ông .
Anh là khách quen của tiệm hoa – một giảng viên đại học, nhã nhặn và ấm áp.
Anh thích hoa hướng dương trồng.
Anh bảo, mỗi thấy nó là thấy ánh sáng và hy vọng.
Giống như khi thấy .
Chúng quen , đến với một cách tự nhiên.
Anh hết quá khứ của , nhưng từng để tâm.
Anh :
"Chính những trải nghiệm đó, mới khiến em mạnh mẽ và càng đáng để yêu hơn."
Chúng kết hôn.
Không tiệc cưới linh đình, chỉ là bữa cơm ấm cúng cùng vài bạn thiết nhất.
Sau kết hôn, chúng chuyển sống trong ngôi nhà ngập nắng của .
Ban công – trồng đủ loại hoa.
Buổi sáng – thích thơ cho .
Buổi chiều – thích pha cho uống.
Cuộc sống lặng lẽ mà hạnh phúc.
Một , chúng siêu thị.
Gặp một phụ nữ đẩy xe dọn vệ sinh.
Bà mặc đồng phục màu xám, tóc bạc, dáng lưng còng.
Lúc đầu nhận .
Cho đến khi bà ngẩng đầu – khuôn mặt đầy nếp nhăn và oán hận.
Là của Bạch Vi.
Bà cũng thấy – và chồng hiện tại bên cạnh .
Bà gương mặt rạng rỡ của , chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh tay , ánh mắt tràn ngập ghen tỵ và thù hận.
Bà định lao đến, nhưng bảo vệ siêu thị giữ .
Bà chỉ thể tại chỗ, gào lên những lời nguyền rủa cay nghiệt:
"Đồ đàn bà độc ác! Mày hại nhà tao tan nát! Mày sẽ kết cục !"
Chồng bước lên, chắn , lạnh lùng bà .
Còn – chỉ lặng lẽ .
Không giận, cũng sung sướng.
chỉ thấy – bà đáng thương.
nắm tay chồng, nhẹ nhàng bước qua bà .
Sau lưng là tiếng rủa xả điên cuồng.
Trước mặt – là tương lai sáng rực và đầy hy vọng.
Những nhà họ Chu – những chuyện năm xưa – với mà , như bụi mù kiếp , sớm gió cuốn bay.
Họ đánh mất tất cả những gì quý giá nhất, vùng vẫy trong bùn lầy cuộc đời.
Còn – đang sống hạnh phúc ánh mặt trời.
Và lẽ… đó mới chính là sự trừng phạt lớn nhất dành cho họ.
[KẾT THÚC]