bước xa dần, còn rõ tiếng cãi vã.
Đường làng nhưng bắt xe vẫn khó. Lúc đến là em họ Ngôn Châu lái xe sân bay đón. Giờ chỉ còn cách bộ và vẫy xe xin nhờ.
Chưa bao xa, Cố Ngôn Châu kéo vali chạy theo.
đầu.
Anh cạnh một lúc nhẹ giọng: “Đừng giận nữa.”
“ly hôn”, nhưng chữ đó nghẹn nơi cổ, mãi .
Nước mắt cứ thế trào xuống, nấc.
Anh kéo lòng, thì thầm: “Xin , ngờ quá quắt như .”
nghẹn ngào: “ sẽ đây nữa. Chúng …”
Chữ “ly hôn” hé môi cắt ngang:
“Em cần . Sau cũng về nữa.”
… là con ruột họ mà.
Anh : “Còn em trai em gái. Không , cũng chẳng thiếu. Anh cũng chẳng thêm mấy câu giục cưới, giục sinh .”
Anh ngừng một chút tiếp:
“Anh nghĩ cưới vợ sẽ vui. … lẽ thật sự từng thương .”
im lặng.
Anh :
“Mẹ giỏi, và thích khen là giỏi, nên lúc nào cũng ôm việc .”
“ tiền ba kiếm lo cho bác và cô, nuôi ông bà nội.”
“Các đám cưới của bác cô, chuyện tiền bạc, công việc, chuẩn — đều lo hết.”
“Nhờ ai cũng khen là chị dâu đảm đang, cả nhà hòa thuận.”
“ luôn lấy lợi ích của ba em bù cho họ hàng.”
“Từ nhỏ ruộng, nhặt ve chai bán lấy tiền. Đến tuổi lao động thêm suốt kỳ nghỉ và Tết. Kiếm đồng nào nộp đồng đó.”
“Còn mua quần áo mới thì dành cho bác và cô. Anh em tụi chỉ mặc đồ cũ ai mặc nữa.”
“Học đại học, vay vốn tự trả.”
“Sau gửi tiền về, vì sẽ đem cho họ hàng để giữ tiếng ‘chị dâu ’.”
“Anh thèm một khoản tiền chỉ của riêng , nên mới cố gắng việc đến .”
Có lẽ đến “ly hôn”, nên cứ tiếp tục để chen .
“Bíp bíp!”
Một chiếc xe máy cảnh sát bất ngờ phanh gấp cạnh chúng .
Một cảnh sát hỏi: “Cô là Tô Vãn ?”
lạnh sống lưng, linh cảm , gật đầu: “Vâng, .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-chong-bat-toi-giat-quan-ao-ca-nha-toi-dan-chong-ve-ngoai-o-re/6.html.]
“Có tố cáo cô lừa đảo hôn nhân. Mời cô theo chúng về đồn.”
tức đến run cả tim — của Cố Ngôn Châu thật sự báo công an!
Cố Ngôn Châu vội : “Cô lừa đảo gì cả, chúng là vợ chồng.”
Cảnh sát hỏi: “Anh là ai?”
“ Cố Ngôn Châu. Người báo cảnh sát là .”
Cảnh sát nhíu mày: “Mẹ báo con dâu ? Vì ?”
“Vì vợ chồng cãi . nghĩ bà gọi cảnh sát. chúng đúng là vợ chồng.”
“Có giấy đăng ký kết hôn ?”
“Có.”
Anh mở vali, lấy giấy đăng ký kết hôn đưa cho cảnh sát đối chiếu, nhận .
lúc đó, cũng thở hổn hển chạy đến:
“Cảnh sát ơi! Bắt con lừa đảo cho !”
Cảnh sát hỏi: “Đã đăng ký kết hôn hợp pháp, bà cô lừa đảo?”
Mẹ gào lên: “Giấy đó chắc chắn là giả! Mà thật thì vài hôm nữa tụi nó cũng ly hôn! Nó mất mặt con trai , lừa đảo thì là gì?! Mau bắt nó !”
lạnh lùng : “Chú cảnh sát, cháu cũng báo án — đêm qua cháu nhốt trái phép suốt cả đêm.”
Cảnh sát nghiêm mặt: “Ai nhốt cháu?”
chỉ thẳng bà: “Bà .”
Mẹ chồng tỉnh bơ: “Nó đăng ký kết hôn với con trai , khóa cửa phòng vợ chồng nó thì mà sai ?”
Cảnh sát quát thẳng: “Đó là hành vi phạm pháp! Kể cả là cha cũng quyền giam giữ khác! Mau xin con dâu , xem cô tha , thì chúng đưa bà về đồn!”
Bà vốn sợ chính quyền, đến “đồn” thì mặt tái mét: “Đừng… đừng bắt ! mà tù thì giấu mặt với làng xóm…”
Cố Ngôn Châu giận dữ: “Mẹ cũng sợ mất mặt ? Vậy còn báo công an bắt Tô Vãn? Một đám cưới phá nát hết!”
Bà cãi: “ phá cái gì? Đây là quy củ tổ tiên, cô dâu giặt đồ…”
Lúc chú hai chạy đến.
Chú : “Chị dâu, chị đừng lấy ‘quy củ tổ tiên’ nữa. Nhà họ Cố từng cái quy củ kỳ quặc !”
Mẹ phản bác: “Anh gì! cưới cũng giặt quần áo!”
Chú hai nhạt: “Là chị tự giặt. Hồi đó chúng — mấy em — đều tự giặt quần áo. Chị về nhà, tự ôm hết việc , thành ‘quản’ cả nhà.”
“ ơn vì chị tháo vát. chị chịu khổ con dâu chịu khổ như — là để cân bằng tâm lý, để giữ vị thế bà chủ?”
“Chị nghĩ cho nhiều quá . Sao nghĩ cho Ngôn Châu? Chị đặt nó giữa chị và Tô Vãn — nó bên nào?”
Bà gào lên: “Nó mà hiếu thì chọn ! Mẹ chỉ một, đàn bà thì thiếu gì! Con bé thì cưới đứa khác!”
Cố Ngôn Châu cay đắng:
“Thật … với con, từng là . Trong mắt chỉ bác với cô. Con, trong nhà , chẳng là gì cả.”
“Con là cả nhưng khổ nhất nhà. Việc nặng giao hết cho con. Đến bữa ăn, con như đứa trẻ nhặt ngoài đường. Cực nhọc thì của con, còn ngon lành thì để khác.”