Anh nhạt: “Có gì đáng hãnh diện? Mẹ thấy mệt ? Việc đó để ba và mấy chú cô thì , cứ ôm hết.”
Mặt bà càng lúc càng căng: “Con gì? Đàn ông chỉ . Giờ là lúc và Tô Vãn chuyện trò, con hiểu thì đừng xen.”
Bà sang : “Tô Vãn, con là gái thành phố, mấy việc khó , nên phần lớn đỡ . Từ rửa bát, dọn khay, lau bàn ghế, dọn bếp… đều một tay .”
Cố Ngôn Châu chen : “Mẹ tự chuốc khổ. Phần bếp giao cho đầu bếp, họ rõ dụng cụ ăn uống để họ mang về rửa. Nhà họ là tiệm, nhân lực đủ. Mẹ cứ cố gì.”
Bà càng khó chịu: “Mẹ chứ! mang ơn. Nợ tiền thì trả , nợ nhân tình thì khó trả.”
Cố Ngôn Châu nhịn: “Bọn con thuê mà. Đã trả tiền thì mắc ơn gì nữa?”
Bà vung tay: “Thôi, với con nữa. Học nhiều quá hoá ngốc, chẳng hiểu quy củ quê nhà. Nín!”
Bà phía : “Mẹ chỉ để cho con một chậu thôi. Dù cũng giữ nếp. Con gả nhà họ Cố thì theo quy củ nhà họ Cố.”
Bà dậy ngáp một tiếng: “Mẹ dọn hết , , giặt sớm thì ngủ sớm.”
chợt nhớ đến cái gọi là “bài kiểm tra phục tùng” mà dân mạng nhắc.
Chẳng lẽ đây là bài thử đầu tiên của chồng dành cho ?
Cố Ngôn Châu nổi nóng: “Giặt gì mà giặt! Nếu mệt thì tự giặt. Giặt kiểu gì tuỳ. Bọn con ngủ.”
Mẹ chồng bỗng òa : “Cố Ngôn Châu! Mẹ nuôi con khôn lớn, cho con học đại học, giúp con công việc , giờ mỗi năm kiếm ba trăm nghìn, mà con đối xử với thế ?”
“Mẹ trăm phương nghìn kế cưới vợ cho con, giờ đến mấy bộ quần áo mà cũng nhờ con dâu. Đây là cách các con báo hiếu ?”
“Thế thì sống còn ý nghĩa gì nữa?”
cạn lời.
Hôm nay là ngày cưới mà bà tận phòng tân hôn lóc om sòm, đúng là xui xẻo hết phần thiên hạ.
Mà thật đây cũng chẳng phòng tân hôn gì của chúng cả.
Vì hai đứa mua nhà thành phố .
Ban đầu cũng tính tổ chức lễ cưới ở thành phố.
bố chồng nhất quyết đòi về quê .
Họ bảo bao năm ăn cưới khắp nơi, giờ nhân dịp thu tiền mừng mới .
Mẹ chồng còn , họ hàng quê lên thành phố ăn cưới phiền phức, mời lên thì bao trọn vé máy bay đưa đón, còn đặt khách sạn năm cho họ ở.
“Bà con ai cũng con trai con dâu ăn lớn thành phố, nếu để họ ở khách sạn rẻ tiền thì mất mặt c.h.ế.t.”
Nhà bố chồng cách thành phố chúng sống xa, đúng là máy bay mới tới nơi.
và Cố Ngôn Châu thấy tổ chức tốn kém quá nên quyết định chia đôi, một lễ ở thành phố, một lễ ở quê.
Lễ cưới ở thành phố thì bố chồng kêu xa quá, đến.
Còn cưới ở quê, báo cho ba .
Thế nên bây giờ ở đây chẳng ai bên nhà đẻ về phía .
Có lẽ vì mà chồng mới dám ngang nhiên lập quy củ với như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-chong-bat-toi-giat-quan-ao-ca-nha-toi-dan-chong-ve-ngoai-o-re/2.html.]
Cố Ngôn Châu cũng ngờ diễn trò .
Trước giờ từng về quê, cũng gặp bố chồng nào.
Hai ngày lễ cưới mới về chào hỏi đầu.
Khi bà cụ niềm nở vô cùng, tay bắt mặt mừng, hỏi han đủ điều.
Hoàn đả động đến bất kỳ cái gọi là “quy củ phục tùng” nào.
còn tưởng gặp bà chồng hiền lành chân chất.
Ha, đúng là mơ giữa ban ngày.
Trên đời , sống là nhờ diễn.
Trước cưới dám lộ bộ mặt thật vì sợ đổi ý, cưới nữa.
Cưới xong mới bắt đầu “ bài”, tưởng rằng nắm trong tay.
Còn bố chồng và em chồng thì biến mất tiêu, thấy bóng dáng .
Cô em chồng còn nhỏ, tầm mười bốn mười lăm tuổi, trốn ở cửa lén như đang xem kịch truyền hình.
Còn về bà chồng , nghĩ nhỉ?
Vừa đáng thương, nực .
Thậm chí phần… phiền.
Bà từng chịu nhiều cực khổ, nỗ lực hết sức mới leo lên vị trí “ đầu” trong nhà, từ đó hình thành tính cách mạnh bạo, thích điều khiển chuyện.
Vì trấn áp cả nhà nên bà trấn luôn cả cô con dâu “từ trời rơi xuống” như .
chỉ ở quê vài ngày, vài năm chắc .
Chẳng đáng để đôi co.
Hơn nữa, nếu m.a.n.g t.h.a.i sinh con, kiểu gì bà cụ cũng lấy cớ “lên chăm” để dọn lên thành phố, ngày nào cũng hành bằng những “bài kiểm tra phục tùng” kiểu .
Nghĩ thôi thấy mệt.
quyết định xử lý dứt điểm.
Cố Ngôn Châu quát thẳng mặt : “Khóc cái gì mà ? Ai chọc gì ? Hôm nay là ngày vui, lóc ầm ĩ là ? Phiền c.h.ế.t !”
Mẹ chồng càng to hơn: “Mới cưới xong mà dám quát ! Ai dạy con thành đứa bất hiếu ? Hồi nhỏ ngoan ngoãn bao, cưới xong là đổi tính!”
thừa ý bà.
Ý bà là hư con trai bà.
Chỉ vì chịu giặt tay mấy bộ quần áo, bà liền đổ hết lên đầu .
thấy buồn nực.
Bảo , con dâu thì mong con dâu, thì sang bắt nạt con dâu.