Vài bạn nữ cùng lớp đứng xa thì hoảng quá chạy đi méc thầy cô.
Phó Linh Nhi tránh vũng nước dưới đất, không thèm nhìn tôi lấy một cái, lạnh lùng bỏ đi…
Hai thằng anh khóa trên bị tôi đập cho đến chấn động não.
Ba thằng con trai cùng lớp bị trầy trụa ở các mức độ khác nhau, có một nhỏ con gái sợ quá khóc mãi không dừng, tôi trừng nó một cái, nó mới im. Một đám phụ huynh vây quanh mẹ tôi bắt đầu nã pháo:
“Bà Phó, bà định giải thích thế nào đây? Con tôi bị chấn động não rồi đó.”
“Con tôi sợ quá tè cả ra quần, sau này mà bị ám ảnh tâm lý thì làm sao bây giờ?”
“Tôi nói thẳng, nếu bà định làm từ thiện thì cũng nên nhận nuôi đứa nào cho ra hồn chứ, bà nuôi cái thể loại gì đây không biết!”
“Hôm nay nó nhất định phải quỳ xuống xin lỗi rồi cuốn gói khỏi trường, không thì đừng trách tụi này không nể mặt!”
Nể cái rắm! Sau này lúc Phó Linh Nhi với nam chính trở mặt đối đầu với nhà họ Phó, mấy người này chẳng phải cũng là chân chạy vặt à?
Tôi vừa khóc vừa níu tay mẹ: “Mẹ ơi, con làm mẹ mất mặt rồi… nhưng con không thể để bọn họ bắt nạt em con được!”
“Linh Nhi không làm gì sai cả, cũng không phải con hoang, em ấy có cha có mẹ đàng hoàng, vậy mà thằng đó còn dám tự xưng là cha nó, còn ném bóng rổ vô người nó nữa, quá đáng lắm luôn!”
Tôi chỉ thẳng vào thằng anh khóa trên bị tôi đập cho chấn động não, anh ta cúi gằm mặt, rõ ràng có tật giật mình.
Mẹ tôi nhướng mày lạnh giọng: “Chồng tôi còn sống sờ sờ mà cậu đã muốn làm cha con bé? Cậu xứng không?”
“Bà Phó à, tôi thấy có hiểu lầm rồi. Mấy đứa con nít đùa giỡn lỡ lời, cũng không hẳn cố ý. Tôi nghĩ cả hai bên đều có lỗi, hay là… hai bên cùng xin lỗi đi, bà lo tiền thuốc men, vậy coi như bỏ qua được không?”
“Ông cảm thấy sao?”
Khí thế mẹ tôi bức người, một bộ dạng “tôi không cần ông nghĩ gì, tôi nghĩ là được rồi”, lập tức dọa im cả đám.
4
Cô chủ nhiệm bắt đầu mất kiên nhẫn: “Bà Phó, người ta có câu ‘đánh người chừa đường lui’, huống hồ chuyện này cũng chỉ là lời một phía từ Ấu Ninh, có khi con bé đang nói dối để chạy tội thì sao? Ấu Ninh, cô giáo chưa từng dạy con rằng con nít thì phải biết thành thật sao?”
Tôi gật đầu nghiêm túc: “Dạy rồi, nên con đã quay clip lại!”
Tôi lấy điện thoại ra, phát đoạn phim tụi nó “diễn xiếc” cho mọi người xem.
Đám học sinh mất dạy với phụ huynh của chúng mặt mũi biến sắc, còn tệ hơn cả bị nhúng vô chậu thuốc nhuộm.
Mẹ tôi lạnh lùng mở miệng: “Ấu Ninh và Linh Nhi đều là con gái nhà họ Phó, ai dám bắt nạt chúng là bắt nạt cả nhà họ Phó. Chuyện này, chồng các người phải cho tôi một lời giải thích. Nếu không, tôi sẽ khiến các người biến khỏi giới thượng lưu Bắc Kinh.”
“Còn cô…”
Bà nhìn chằm chằm cô chủ nhiệm: “Mỗi năm tôi tài trợ cho trường 50 triệu, đổi lại là loại giáo viên rác rưởi như cô sao? Cô xứng làm giáo viên à?”
Nếu không phải đang có đông người, giờ này tôi đã bay lại hôn mẹ một cái rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mary-sue-vao-vai-phan-dien/c3.html.]
Bà rút hết tài trợ dành cho trường.
Cô chủ nhiệm bị đuổi việc, thay bằng một chị gái xinh đẹp dịu dàng.
Đám học sinh mất nết bị cha tụi nó áp giải tới xin lỗi tôi và Linh Nhi, còn bồi thường cho một khoản an ủi lớn, chuyện này mới xem như xong.
Phó Trảm Minh làm chủ, chia tiền đó cho tôi và Linh Nhi, còn xoa đầu tôi.
“Hôm nay Ấu Ninh làm tốt lắm, con cái nhà họ Phó, tuyệt đối không thể để người ngoài bắt nạt.”
Tôi không giữ hình tượng gì, l.i.ế.m sạch kem bên khóe miệng, suýt nữa thì ợ một cái đầy thỏa mãn.
Phó Trảm Minh hình như cười một cái, nhưng ngay lập tức quay về dáng vẻ tổng tài lạnh lùng, giơ tay gạt đi vệt kem còn sót lại trên môi tôi.
“Ấu Ninh giống như mèo con vậy.”
“Anh à, anh còn chọc em nữa là em méc cha mẹ đó nha.”
Phó Trảm Minh nhịn cười, lấy ngón tay cọ má tôi: “Mèo con giờ gọi cha mẹ nghe thuận miệng lắm nhỉ? Gọi tiếng anh đi.”
Anh kêu là tôi gọi à? Mất mặt ghê!
“Gọi một tiếng anh, mai anh mua bánh kem dâu cho em.”
“Anh hai~~!”
Làm người phải có lòng tự trọng, nhưng miếng ăn là miếng tồi tàn!
Tôi rất có nguyên tắc mà gọi một tiếng anh, Phó Trảm Minh cười rồi đưa phần bánh của anh cho tôi luôn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Bình luận bay loạn:
[Hôm nay gọi anh, sau này cũng gọi anh~~]
[Bạn phía trên đọc to lên coi!]
[Con gái ơi, nghe lời mẹ fan nè, bắt đầu từ nắm tay đi, vậy thôi mà anh ấy có thể phê cả ngày!]
Tôi trợn trắng mắt với đám bình luận.
Tình bạn thuần khiết của trẻ con mà mấy người lôi lên chuyện đó là sao vậy?
Nhưng khi Phó Trảm Minh quay đầu lại nhìn, tôi mới thấy không ổn.
Tôi lập tức quay đi, suýt thì húc nguyên mặt vào lớp kem.
“Bé mèo con, không ai tranh với em đâu, tất cả là của em đó.”
“Cảm ơn anh.”