MANG THAI CHẠY LOẠN, TA NƯƠNG NHỜ MỘT TIỂU TÚ TÀI - 1

Cập nhật lúc: 2025-09-09 17:00:46
Lượt xem: 367

Ta là tiểu của Nhị công tử Hầu phủ Vinh Xương.

 

Ngày Hầu phủ tịch biên, vì đang mang thai mà thèm ăn, lén chạy ngoài ăn chân giò om tương.

 

Đến lúc về, trong phủ lửa cháy ngút trời, tiếng kêu thảm dậy lên liên hồi.

 

Ta hoảng sợ co chân bỏ chạy, chạy một mạch đến nhà họ Tiêu ở phía tây thành.

 

Cánh cửa mục nát nhà họ Tiêu đập đến rung bần bật:

 

“Tiểu tú tài, cứu mạng!”

 

1

 

Tiểu tú tài còn ngủ, thấy thì vô cùng kinh ngạc.

 

“Trương Tiểu Mãn, ngươi đến đây?”

 

Ta dám , đẩy bước sân, run lẩy bẩy tìm một góc khuất trốn kỹ.

 

Tiểu tú tài ngơ ngác theo: “Tiểu Mãn, chẳng ngươi Hầu phủ ? Đêm hôm ở yên trong phủ, chạy ngoài?”

 

Nước mắt nước mũi tèm nhem cả mặt, chột liếc một cái, khẽ : “Hầu phủ cháy …”

 

Nghe Hầu phủ cháy, tiểu tú tài giật , chau mày như đang nghĩ ngợi điều gì.

 

Ta lén bám chặt lấy cái cột bên cạnh.

 

Tiểu tú tài là đồng hương, nhưng chúng mấy .

 

Mấy hôm tình cờ gặp phố, lén theo về nhà, mới .

 

Ta sợ, sợ tiểu tú tài Hầu phủ gặp nạn sẽ sợ vạ lây mà đuổi .

 

Căng thẳng kéo dài khiến bụng bỗng đau nhói, nhịn khẽ rên.

 

Tiểu tú tài hồn, bộ dạng thở dài: “Đứng lên, phòng , ngoài đêm sương nặng, coi chừng cảm lạnh.”

 

Thấy sợ hãi, tiểu tú tài khuyên nhủ mãi, cuối cùng đảm bảo tuyệt đối đuổi , mới theo nhà.

 

Tiểu tú tài xưa nay bừa; đuổi là chắc sẽ đuổi.

 

2

 

Nhà tiểu tú tài hai gian. Hắn định nhường gian chính cho , còn sang phòng nhỏ ngủ tạm.

 

Ta túm cho ; xuất nghèo khó, từ nhỏ năm sáu chen một phòng quen.

 

Ở một thấy sợ.

 

Trong Hầu phủ, cũng thường bảo nha đầu hầu hạ ngủ cùng.

 

Nghĩ đến nha đầu nhỏ sống c.h.ế.t rõ, đau lòng nấc nghẹn: “Tiểu tú tài… đừng , sợ…”

 

Tiểu tú tài hết cách, đành trải ổ ngủ đất trong phòng.

 

“Tiểu Mãn, chuyện đêm nay, lỡ về Hầu phủ, nghìn vạn đừng , kẻo bắt bẻ.”

 

Ta gật đầu, mà đầu óc vang lên tiếng kêu thảm giữa biển lửa.

 

Ta nghĩ, chắc là thể về nữa .

 

Đêm lạ ngủ say; đến khi dậy thì tiểu tú tài ngoài.

 

Trong nồi còn để sẵn một bát cháo, mấy củ khoai và một đĩa rau muối tương.

 

Ta dè sẻn ăn chút cháo với ít dưa, phần còn để dành bữa trưa.

 

Nhà tiểu tú tài khá giả, tiết kiệm, kẻo thấy ăn khỏe mà đuổi .

 

Ngày hôm đó, ngoài ăn uống vệ sinh, đều trốn trong phòng.

 

Đợi mặt trời xế bóng, mới , nép trong bóng râm cửa đợi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-thai-chay-loan-ta-nuong-nho-mot-tieu-tu-tai/1.html.]

 

Chẳng bao lâu tiểu tú tài về.

 

Hắn trông nặng lòng; khuôn mặt thư sinh vì cau mày mà thoáng lạnh.

 

Ta khẽ gọi: “Tiểu tú tài, giờ mới về?”

 

Thấy , giãn mày, ôn tồn: “Bằng hữu thành , uống mấy chén, nên muộn.”

 

Hắn dối; ngửi thấy mùi rượu.

 

vạch trần, chỉ gật đầu theo buồng.

 

Chỉ cần đuổi, cũng tin.

 

Tiểu tú tài đặt bọc đồ lên giường: “Ta tìm cho ngươi ít y phục ; đồ mang từ Hầu phủ đừng mặc nữa, kẻo rước họa.”

 

Ta gật đầu, ngoan ngoãn ôm đồ sang buồng bên .

 

Cầm bộ đồ cũ , thấy định mang đốt, vội níu .

 

Gương mặt vốn hiền hòa của thoắt sầm: “Sao? Đã rời Hầu phủ, còn lưu luyến đồ ban cho?”

 

Ta quở, giật ứa nước mắt, lắp bắp: “Bộ … đắt, giữ bán lấy tiền…”

 

Từ khi bầu, Nhị công tử thưởng cho nhiều thứ.

 

Cái váy là một trong đó, nha đầu bảo đáng trăm lượng bạc.

 

Tiểu tú tài dịu mặt nhưng vẫn nhất quyết đốt.

 

“Giờ đồ của Hầu phủ đều rước họa; trăm lượng cũng đáng để liều mạng. Ngươi thích, mua.”

 

Hắn ; váy đắt cũng chẳng bằng mạng .

 

Ta thẹn thùng buông tay, để nhét váy lò.

 

Đêm nhắc chuyện Hầu phủ, cũng dám hỏi rốt cuộc xảy gì.

 

3

 

Ta trốn ở nhà họ Tiêu mấy ngày, tiểu tú tài vẫn như thường.

 

Kỳ thực, tiểu tú tài còn là “tú tài”.

 

Ta từng Nhị công tử , đợt tiểu tú tài đỗ tiến sĩ, là “cử nhân lão gia”.

 

Nhị công tử nhắc đến như uống giấm:

 

“Thằng Tiêu Ích Niên hồi nhỏ chẳng gì nổi, trường thi như biến thành khác, chẳng mồ mả tổ tiên nhà bốc khói xanh?”

 

Ta năm nay Nhị công tử thi hỏng, tâm trạng kém, dám chọc giận, bèn gật đầu.

 

Hắn bắt một câu về tiểu tú tài: “Ngươi lớn lên cùng , hẳn xưa thế nào? Mau .”

 

Ta nào lớn lên với tiểu tú tài, nhưng chẳng dám cãi, đành vắt óc:

 

“Nó hồi nhỏ đen gầy, như con khỉ rừng.”

 

Nhị công tử ý, mới tha cho .

 

Ta tính ngày; theo lời Nhị công tử, tiểu tú tài sắp bổ nhiệm.

 

Giờ ngày nào cũng thấy ngoài, đoán đang chạy vạy tìm chỗ .

 

Hôm mặt trời lặn, tiểu tú tài về, mang cho chân giò om tương.

 

Ta mừng đến luống cuống, ngượng nghịu đẩy nhường mấy lượt.

 

Đợi chắc nịch rằng thích ăn, mới động đũa.

 

Ăn xong cả cái chân giò, thỏa mãn thở phào.

 

Loading...