Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS17 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ

Cập nhật lúc: 2025-09-20 11:20:38
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm . Mặt trời ló dạng, sương sớm còn phủ mờ ngọn trúc, ánh dương dát vàng xuống mái ngói cong cong của từ đường họ Phó, khiến cả gian đường như bao phủ bởi ánh sáng linh thiêng.

Trong sân, vận trạng nguyên bào đỏ thẫm thêu mây lành bằng chỉ vàng, vạt áo buông dài, cổ thắt ngọc bội trắng ngà, đầu đội mão cánh chuồn gắn ba chùm lông công, hình hiên ngang, ánh mắt sáng rực niềm tự hào. Bên cạnh, Phó Uyên mặc thám hoa bào đỏ tươi viền kim tuyến, cổ áo điểm hoa văn tường vân, đầu đội mão thám hoa thêu văn long, gương mặt trẻ trung, ngượng nghịu nhưng vẫn rạng ngời.

Đứng phía Phó Khắc đại nhân trong quan bào xanh thẫm, thần thái uy nghiêm mà ẩn chứa niềm hãnh diện; bên cạnh là phu nhân khoác xiêm gấm thiên thanh thêu mẫu đơn, tóc cài trâm vàng, ánh mắt chan chứa xúc động.

Ngay cửa từ đường, Phó đại nhân nghiêm giọng tuyên:

“Năm xưa, con lọt lòng kịp đặt tên bắt cóc, khiến phụ mẫu đau lòng khôn xiết. Nay con trở về, đỗ Trạng nguyên, là phúc ấm tổ tông. Từ nay, con chính là huyết mạch Phó gia. Ta đặt tên con là Phó Phong - nghĩa là ngọn gió trời đất, tung hoành bốn phương, mang vinh hiển về cho tổ tiên, rạng rỡ tông môn muôn đời.”

Lời dứt, phu nhân lệ rơi lăn dài, nắm lấy tay , run run gọi:

“Phong nhi… cuối cùng con cũng trở về với chúng .”

Ta xúc động dập đầu ba lạy, giọng nghẹn ngào nhưng dõng dạc:

“Hài nhi Phó Phong, xin khắc ghi tâm ý phụ mẫu, nguyện trung hiếu suốt đời, phụ công ơn sinh dưỡng và phúc ấm tổ tiên.”

Khói hương nghi ngút, cùng Phó Uyên bước từ đường. Trước linh vị tổ tiên, hai đồng loạt quỳ xuống. Ta dập đầu, giọng trầm hùng vang vọng khắp chính sảnh:

“Tổ tiên cao chứng giám! Hôm nay, Phó gia song hỷ: con — Phó Phong, đỗ Trạng nguyên, cùng Phó Uyên đỗ Thám hoa, đều là nhờ phúc ấm tổ tông. Nay cúi đầu bái tạ, nguyện đời đời trung hiếu, rạng danh gia tộc.”

Ngoài cửa từ đường, dân chúng tụ tập đông nghịt, chen chúc dõi , bàn tán rì rầm:

“Phó phủ thật phúc! Vừa tìm công tử thất lạc, nay song hỷ lâm môn: một đỗ Trạng nguyên, một đỗ Thám hoa. là phúc trạch ngập trời!”

Tiếng bàn tán hòa cùng tiếng trống chiêng ngoài sân, tạo nên một bầu khí long trọng náo nhiệt.

Khi lễ bái kết thúc, đoàn tiến cổng lớn. Cờ đỏ bay phần phật, mười ám vệ hắc y chỉnh tề đợi lệnh.

Phó đại nhân dặn dò, giọng sang sảng nhưng đầy lo lắng:

“Phong nhi, đường cẩn thận. Nếu điều gì bất trắc, lập tức để ám vệ báo tin, sẽ kịp thời ứng cứu.”

Phu nhân tiến lên, nắm tay cùng Kiều nương, ánh mắt chan chứa yêu thương:

“Trên xe sẵn lương khô và nước, dọc đường nhớ giữ gìn sức khỏe. Về đến quê, hãy cho báo tin ngay, để yên lòng.”

Ta cúi đáp:

“Mẫu xin an tâm. Con nhất định sẽ đưa cha và nương về quê an , rạng danh tổ tiên.”

Trong ánh mắt chan chứa tự hào của cha nương, cùng cha nương chuẩn khởi hành chuyến hồi hương vinh quy bái tổ.

Đi đầu là đội tinh kỳ rợp trời, cờ xí ngũ sắc tung bay trong gió, từng hồi trống dồn dập hòa cùng tiếng kèn, tạo nên khung cảnh trang nghiêm mà náo nhiệt. Ta cưỡi ngựa bạch trang hoàng bờm lụa đỏ, chuông bạc leng keng theo từng bước .

Theo đoàn xe song mã chở lễ vật, hòm son khảm vàng. Trên mui xe cắm cờ đỏ, treo dải lụa dài phất phới.

Dọc hai bên đường, dân chúng nô nức chen chúc xem. Người già chống gậy, trẻ con reo hò, thiếu nữ ném hoa tươi, rải giấy ngũ sắc như mưa. Tiếng hô vang dậy:

“Trạng nguyên về làng! Trạng nguyên khải !”

Trên những mái ngói, lầu cao, đổ ngóng trông, nét mặt ai cũng lộ rõ sự hân hoan. Không khí rộn ràng đến mức từng con chim cây cũng bay loạn, tựa hồ góp tiếng hót lễ hội.

PMD

Khi đoàn đến đầu làng, trống chiêng nổi lên dồn dập. Người dân đồng loạt quỳ gối hành lễ, khí trang trọng hòa cùng niềm vui tưng bừng, tạo nên bức tranh vinh quang rực rỡ, mà cả đời cũng khó chứng kiến. Trên xe ngựa, cha khoác áo dài xanh lục, mái tóc điểm sương, gương mặt dẫu phong sương nhưng rạng rỡ hơn bao giờ hết. Nương mặc áo gấm thêu sen hồng, trong xe mà nước mắt ngừng tuôn, tự hào xúc động. Bao năm khổ cực, giờ đây bà cùng con trở về trong vinh quang, lòng mãn nguyện.

Còn — Phó Phong, cưỡi ngựa , tay cầm cương trắng, sống lưng thẳng tắp, bào đỏ rực rỡ trong nắng mai, tiếng hô “Trạng nguyên” vang dậy khắp ngõ làng, tựa như sóng gầm biển dậy. Trong lòng chấn động, hãnh diện thấm thía trọng trách vai. Khi đoàn tiến cổng làng, dân đồng loạt quỳ rạp xuống, hương khói nghi ngút, chiêng trống vang rền. Già trẻ, trai gái, ai nấy đều hân hoan ngẩng đầu , như khắc ghi hình ảnh tận tâm khảm.

Ta xuống ngựa, cùng cha và nương tiến thẳng từ đường quê. Trước linh vị tổ tiên, mặt cả nhà, dập đầu ba lạy, giọng dõng dạc:

“Tổ tiên phù hộ! Hôm nay, hài nhi Lưu Vỹ nay là Phó Phong đội ơn triều đình, mang danh Trạng nguyên về bái tổ. Đây là nhờ phúc ấm tổ tông, công đức cha nương. Nguyện khắc ghi trong lòng, đời đời trung hiếu, vinh hiển tông môn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss17-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]

Tiếng khấn vang vọng trong gian từ đường tĩnh mịch, hòa cùng tiếng trống chiêng ngoài , tạo thành một khúc nhạc thiêng liêng: khúc ca đoàn viên, khúc ca vinh quang bất diệt.

Sau nghi lễ ở từ đường, cùng cha và nương trở về ngôi nhà nhỏ ven sông, nơi từng nuôi dưỡng thuở ấu thơ. Ngôi nhà giản dị, mái ngói rêu phong, vườn trồng mấy khóm cúc vàng, bên hiên vẫn còn chiếc ghế tre cũ kỹ năm nào. Bao ký ức tuổi thơ ùa về, khiến lòng khỏi xúc động. Tin đỗ Trạng nguyên lan khắp làng, bà con lối xóm kéo đến chật kín sân, ai nấy đều rạng rỡ, tay bắt mặt mừng. Người già run run chống gậy, rơm rớm nước mắt :

“Thằng bé ngày xưa đây … Giờ thành Trạng nguyên cả nước tên!”

Để cảm tạ thôn làng, cha liền cho mở một bữa tiệc linh đình, mời tất cả dân quê đến dự. Trên những chiếc bàn tre dài kê san sát, mâm đồng, bát sành xếp đầy ắp thức ăn. Mùi thịt kho tàu bốc lên thơm nức, miếng thịt núng nính, óng ánh ánh đèn dầu. Rau xanh xào mỡ bóng bẩy, dậy hương, khiến những đứa trẻ háo hức nuốt nước miếng ừng ực. Người lớn thì rộn ràng, nâng chén rượu quê chúc tụng. Có xúc động bảo:

“Quê nghèo quanh năm chỉ mong tới Tết mới ăn miếng thịt. Nay nhờ ân huệ của Trạng nguyên gia, cả làng no đủ thế , quả là phúc đức của tổ tiên!”

Tiếng hòa cùng tiếng trẻ con reo hò, tiếng đàn sáo vang vọng, biến đêm hôm đó thành hội làng từng . Trăng sáng vằng vặc cao, soi xuống dòng sông lấp lánh, phản chiếu cảnh tượng sum vầy, ấm áp, náo nhiệt, như một bức tranh mà cả đời khó dịp chứng kiến thứ hai.

Sau mấy ngày lưu quê hương, trong lòng vẫn canh cánh một nỗi lo. Một đêm trăng sáng, cùng cha nương mái hiên, ngọn đèn dầu chập chờn soi bóng. Ta khẽ thưa:

“Cha, nương… là theo con hồi kinh. Nay con đỗ Trạng nguyên, ít nhiều cũng chút quyền thế. Nghĩ đến khuê mật của mẫu , con sợ rằng sẽ ngày tìm đến nhà báo thù. Làng quê thanh bình, e khó mà chống đỡ nổi. Nếu cha nương ở cạnh con, con mới yên lòng bảo hộ.”

Cha thoáng sững , nương trầm mặc hồi lâu, khe khẽ đáp, giọng đầy băn khoăn:

“Con , cha nương thể bỏ nhà cửa, ruộng vườn, mồ mả tổ tiên và… Dương thúc của con mà . Quê hương là gốc rễ, bỏ cho đành…”

Ta , lòng quặn thắt, song vẫn cố ôn tồn thuyết phục:

“Con hiểu nỗi lo . nếu giữ mạng, thì ruộng vườn mồ mả cũng chỉ hóa hoang phế mà thôi. Xin cha nương tạm theo con lên kinh. Mỗi tháng con sẽ thu xếp cho về dọn dẹp, thắp nhang tổ tiên, thăm nom Dương thúc. Đợi khi thế lực định, con nhất định sẽ sắm sửa chu , hương khói chẳng để gián đoạn.”

Cha nương lặng im, ánh mắt giằng xé. Cuối cùng, nương khẽ thở dài, nắm tay :

“Thôi … con , cũng chẳng còn gì để ngăn. Miễn con bình an, còn sống, thì mới lo những điều khác.”

Ngày rời quê, nương dậy từ tinh mơ, gói ghém từng món đồ thuộc. Mảnh chăn bông sờn góc, bộ ấm men nứt mà cha thường dùng, nương đều dặn mang theo. Trước khi lên đường, bà còn lặng lẽ xúc một ít đất vườn nhà, bỏ chiếc túi vải nhỏ, lựa mấy gói hạt giống rau, hạt lúa cất kỹ trong hòm gỗ. Nương khẽ bảo:

“Đem chút đất quê, gieo hạt giống ở nơi ở, để nhớ rằng dù ở kinh thành, lòng vẫn còn gắn với ruộng đồng, với cội nguồn.”

Nhìn bóng dáng gầy gò của nương lom khom thu xếp từng chút một, mắt bất giác nhòe . Trong khoảnh khắc , thầm nguyện cả đời sẽ dùng công danh và vinh hoa để bù đắp, phụ tấm lòng cha nương dành cho .

Trên đường hồi kinh, tiết trời cuối xuân mà mang chút nóng, từng trận gió nam thổi về mang theo ẩm ngai ngái của đồng ruộng. Mồ hôi trán cha lấm tấm, chảy thành từng giọt xuống gò má sạm đen vì nắng gió. Mái tóc điểm bạc phất phơ trong gió, đôi mắt hằn sâu nếp nhăn, nhưng ánh vẫn sáng, chất chứa bao niềm kỳ vọng. Bên cạnh, nương trong xe, khuôn mặt khắc khổ rám nắng, gò má gầy guộc, khóe môi mím chặt như quen chịu đựng nhọc nhằn. Mỗi cơn gió lùa qua, tà áo bà khẽ run, để lộ dáng gầy mảnh, kiên cường như cội rạ nơi đồng nội.

Ta chợt thổ lộ ý định đem bạc thưởng triều đình ban cho Trạng nguyên tìm mua một nơi an cư cho cha nương. Nghĩ đến cảnh hai bao năm quen việc cày cấy, chân tay từng ngơi nghỉ, chỉ mong tìm một phủ vườn rộng, ao sâu, để thể trồng dăm luống rau, hái đôi quả chín, nuôi gà thả cá… khuây khỏa phần nào nỗi nhớ quê nhà.

bày tỏ, nương khẽ lắc đầu. Trong ánh hoàng hôn đỏ quạch phủ khắp đường quan, giọng bà nghiêm mà vẫn hiền từ:

“Con mới bước chân quan trường, công danh vững. Nếu vội tiêu xài xa hoa, tất sẽ kẻ gièm pha, dòm ngó. Cứ mua một căn tiểu viện nhỏ, đủ che nắng che mưa, yên qua ngày là . Đất ruộng, ao cá thì còn lo . Nương chỉ cần thấy con bình an, chí hướng sáng tỏ, thế mãn nguyện .”

Lời bà khiến thoáng sững . Trong mắt dâng lên ngạc nhiên kính phục. Nương cả đời chỉ quen cuốc đất trồng khoai, mà những hiểm họa chốn quan trường, bà thấu sâu xa hơn cả .

Cha , đôi mắt chợt dừng nơi rặng núi xa, dáng vẻ trầm ngâm. Ông im lặng cúi đầu, bàn tay chai sần siết chặt lấy vạt áo. Sự im lặng nặng trĩu hơn lời khuyên răn, như một tiếng thở dài nén chặt trong lồng ngực. Ẩn đó là nỗi bất lực của một cha lam lũ: bất lực vì chẳng thể gánh bớt cho con chặng đường hiểm trở phía , lo sợ chính trở thành gánh nặng khiến con trai thêm vất vả. Sự im lặng nặng trĩu hơn lời khuyên răn, như tiếng thở dài giấu kín trong lồng ngực.

Ta lặng lẽ cúi đầu. Gió chiều thổi qua, cuốn bụi đỏ mù mịt, bóng dáng cha nương gầy guộc càng thêm nhỏ bé ráng chiều, nhưng trong mắt hiển hiện kiên cường như nhành trúc mảnh mai vươn thẳng trong gió. Trái tim thắt , thương xót thầm nguyện sẽ dùng công danh và vinh hoa mà bù đắp cho tấm lòng cha nương dành trọn cho .

Vừa đặt chân đến kinh, việc đầu tiên là nhờ mẫu để mắt tìm giúp một căn tiểu viện nhỏ, nhưng nhất định đủ đầy và thanh tĩnh để cha nương nơi nương náu. Mẫu vốn là quý nữ, từ nhỏ quen cảnh khuê môn, dạy dỗ chu ; chỉ cần thổ lộ đôi lời, đầy một ngày bà chọn một tiểu viện cách Phó phủ hai con phố, vô cùng ý.

Là một tiểu viện ba gian, tuy rộng lớn nhưng khang trang và tinh tế. Cấu trúc phảng phất giống nhà ở quê đến bảy phần, đủ để gợi hương vị thôn làng. Trong viện còn một mảnh vườn nhỏ, đất xén thành mấy luống ngay ngắn để gieo rau, bên góc tường còn một chuồng gà xinh xắn. Khi cha nương bước chân , chỉ đảo mắt một lượt thấy lòng ưng thuận, ánh rạng rỡ chẳng khác nào trở về chốn cũ.

Dẫu , nương vẫn thoáng áy náy, sợ rằng lòng cha mà tiêu hao hết gia sản. Ta bèn dịu giọng thuyết phục:

“Giờ ngoài danh Trạng nguyên lang, con còn là Đại công tử Phó gia. Chuyện tiền bạc, xin cha nương đừng bận lòng nữa.”

Nghe , nỗi lo trong mắt cha nương mới dần lắng xuống. Hai chậm rãi chuyển từng món đồ quen thuộc trong, dáng vẻ hồ hởi xúc động. Từ hôm , tiểu viện nhỏ trở thành mái nhà mới giữa kinh thành — một mái nhà giản dị nhưng chan chứa hồn vị quê hương, để cha nương thể yên lòng nương náu, gắn bó như với mảnh đất nuôi dưỡng cả đời .

Từ ngày đưa cha nương lên kinh, định chỗ ở, thì trời đất dường như cũng đổi khác. Mới chớm hạ mà kinh thành vùi trong những trận mưa dằng dặc, ba ngày liền chẳng thấy ánh dương. Suốt mấy hôm, chỉ quanh quẩn trong phủ Phó; ngoài lúc cùng Phó Uyên sách, thì chỉ sang thăm cha nương. Phủ Phó cách Phúc Ký quá xa, gặp khi mưa lớn thế , việc thật chẳng tiện.

Hôm sang thăm, cha lặng bên hiên, mắt dõi theo màn mưa mịt mùng, chốc chốc chau mày. Người vốn từng quen cảnh gió sương ruộng đồng, từng tận mắt chứng kiến nước sông Dương Tử dâng lên nhấn chìm ruộng lúa, hoa màu, nên nhạy cảm hơn thường nhân. Cha khẽ lẩm bẩm:

“Trái lẽ quá … mới đầu hạ mà mưa dầm chẳng ngớt, e là năm nay thủy tai khó tránh.”

Loading...