Mẫn Nguyệt - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-04-15 05:31:10
Lượt xem: 159

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

13

 

Ôn Thao và Tần Dã liếc nhau một cái, cũng không có ý định lùi bước.

 

Cũng đúng, mọi chuyện đâu có xảy ra trên người họ nên tội gì phải sợ?

 

“Bây giờ mới đi được đến đây, nếu bây giờ trở về thì chẳng phải tốn công đi một chuyến rồi sao." Tần Dã nói.

 

Ôn Thao cũng không phản bác gì, xem như tôi đã hiểu được ý định của hai người họ.

 

Đều nói là cùng Mạnh Thanh Tư đến tìm bột màu khoáng vật nhưng so với cô ta thì bọn họ càng muốn tìm được nó hơn.

 

Ôn Thao nhìn tôi nói: "Không phải em học về địa chất sao, nguyên liệu khoáng sản ở đâu mà em cũng không biết sao?"

 

Ánh mắt Tần Dã cũng nhìn về phía tôi.

 

"Tôi chỉ biết là phần lớn bột màu khoáng vật đều ở trong khoáng thạch mà thôi, nơi đầy rừng gai này có chướng khí mù mịt như vậy thì làm sao có bột màu khoáng vật được chứ." Tôi nói.

 

Sau khi rời khỏi rừng chướng khí, Tần Dã liền lên tiếng.

 

“Bây giờ trời cũng sắp tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, đợi ngày mai lại đi tìm bột màu tiếp.”

 

Ở nơi này cậu ta là người có sức chiến đấu mạnh nhất nên chúng tôi không có ai phản bác gì.

 

Nghỉ ngơi một đêm, nói rất đơn giản.

 

Nhưng tôi biết, buổi tối ở trong núi thì mới là lúc nguy hiểm bắt đầu xuất hiện.

 

Ôn Thao vì chăm sóc Mạnh Thanh Tư, cho nên buổi tối lúc nghỉ ngơi, vẫn ôm chặt cô ta.

 

Tôi không có ngủ mà trèo lên một cái cây có tầm nhìn rõ hơn, để hít thở không khí và  quan sát tinh hình xung quanh.

 

Tần Dã nhìn thoáng qua tôi, cũng leo lên cây.

 

Dưới tàng cây, Ôn Thao ôm Mạnh Thanh Tư ngủ bên cạnh một đống lửa nhỏ.

 

Trạng thái tinh thần của Mạnh Thanh Tư không ổn định nhưng Ôn Thao lại ngủ thiếp đi rất nhanh.

 

Tần Dã hứng thú ra hiệu cho tôi nhìn bọn họ, nói: "Nhìn thấy bạn trai mình ôm người phụ nữ khác ngủ như vậy, trong lòng cậu cũng  không dễ chịu gì đúng chứ?"

 

Tôi thật sự không cảm thấy có gì là không dễ chịu cả, tốt nhất là hai người bọn họ dính chặt lấy nhau đi.

 

“Tôi bị các cậu ép buộc đến đây, ngay cả sự an toàn của mình còn chưa đảm bảo được mà nào có thời gian để ý đến những chuyện đó." Tôi nói.

 

Đột nhiên Tần Dã lại nói: "Hay là hai chúng ta cùng nhau đi tìm bột màu khoáng vật, để bọn họ ở đây tự sinh tự diệt đi.”

 

Tôi nhìn cậu ta, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

 

Đường chúng tôi đã đi vào nơi này rồi thì chắc hẳn trong số bọn họ không có ai nhớ rõ đường đi, thậm chí còn chẳng có ai dùng ký hiệu đánh dấu đường đi, mà cứ đi về phía trước liều lĩnh như thế.

 

Mà người nhớ rõ đường, chỉ có một mình tôi.

 

“Như vậy không tốt đâu." Tôi cười nói.

 

"Chuyện này có gì mà không tốt, dù sao bạn trai cô một lòng một dạ đặt trên người phụ nữ khác, cô còn quản anh ta làm gì, ở cùng một chỗ với anh ta, chẳng bằng đi theo tôi." Tần Dã khuyên tôi.

 

Tôi chỉ cười mà không nói gì, cậu ta còn muốn khuyên nữa nhưng lại đột nhiên nghe được tiếng hét điên cuồng của Mạnh Thanh Tư ở phía dưới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/man-nguyet/chuong-7.html.]

 

Sự chú ý của chúng tôi bị thu hút ngay lập tức nhưng không ai trong số chúng tôi hành động thiếu suy nghĩ.

 

 

 

14

 

Chỉ thấy Mạnh Thanh Tư thoáng cái đã thoát khỏi mảnh vải trói chặt trên tay cô ta.

 

Đó là Ôn Thao trói, đại khái là vì để cho cô ta không cảm thấy khó nên chỉ nhẹ nhàng trói lại.

 

Lúc này Ôn Thao đã đi vào giấc mộng đẹp, anh ta chẳng thể nào phát hiện ra sự kì lạ của Mạnh Thanh Tư.

 

Khi anh ta kịp phản ứng kịp phản ứng lại thì miệng Mạnh Thanh Tư đã hung hăng cắn vào cổ anh ta.

 

Máu thịt bị hàm răng xé rách, trong nháy mắt m.á.u tươi liền phun ra.

 

Ôn Thao nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Tư trước mắt, giống như đang nhìn một ác quỷ.

 

Tôi và Tần Dã còn đang khiếp sợ thì nhìn thấy Mạnh Thanh Tư đang gập ngược toàn thân lại sau đó bò đi.

 

Đúng vậy, chính là bò đi như nhện.

 

Chúng tôi lập tức nhảy xuống cây để kiểm tra vết thương của Ôn Thao.

 

Đồng tử của anh ta bắt đầu giãn ra, một câu di ngôn còn chưa kịp để lại thì đã c.h.ế.t dưới tay Bạch Nguyệt Quang trong lòng mình.

 

Tần Dã nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: "Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”

 

Nếu nói đến người có lá gan lớn nhất thì trong số chúng tôi cậu ta là người đứng đầu nhưng trong giờ phút này trong mắt cậu ta lại hiện lên sự sợ hãi.

 

Tôi tận mắt chứng kiến Ôn Thao mất đi hơi thở ở trước mặt.

 

“Anh ấy c.h.ế.t rồi." Tôi nói.

 

Tần Dã chỉ nhìn thoáng qua, đối với việc sống c.h.ế.t của anh ta cũng không quá để ý.

 

Thứ cậu ta tò mò hơn chính là Mạnh Thư Tư.

 

“Rốt cuộc Mạnh Thanh Tư bị làm sao vậy?" Anh ta hỏi.

 

Tôi lắc đầu, nói: "Không biết.”

 

Nếu ở kiếp trước, nếu Ôn Thao c.h.ế.t trước mặt tôi thì cho dù như thế nào tôi cũng sẽ mang xác của anh ta ra ngoài.

 

Nhưng bây giờ trong lòng tôi chỉ cảm thấy vui sướng vì mối hận đã trả được.

 

Bây giờ anh ta có thể vĩnh viễn đoàn tụ với Bạch Nguyệt Quang của mình ở trong núi Ai Lao này rồi.

 

“Cậu ta sẽ không trở lại chứ?" Tần Dã lại hỏi.

 

Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, cười hỏi: "Như thế nào, cậu sợ?"

 

Tần Dã cố gắng giả vờ bình tĩnh lắc đầu, sau đó nắm chặt con d.a.o nhỏ trong tay, nói: "Tôi làm sao có thể sợ cậu ta được chứ, nếu cậu ta dám trở về, tôi..."

 

Cậu ta lòng vòng một lúc nhưng chẳng nói ra được lời nào, tôi lại hỏi: "Cậu  còn nhớ rõ đường trở về không?"

 

Loading...