Mãn Đình Thập Nhị Xuân - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-11-22 10:51:38
Lượt xem: 448
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chép bốn trăm lượt!"
"Ta sẽ cúi đầu! Ngươi đừng hòng khiến khuất phục!"
Hồng Trần Vô Định
"Năm trăm lượt!"
Ngực Lương Tịnh Du phập phồng tức giận, còn định tiếp, thì kéo nhẹ tay áo.
Hắn rốt cuộc cũng im miệng.
Ta mặt cảm xúc: "Năm trăm lượt."
"Ngươi... ngươi! Độc phụ! Rõ ràng gì nữa!"
Ta mỉm , giọng lạnh như băng:
"Đưa công t.ử và tiểu thư lui xuống. Ăn uống đầy đủ. Bao giờ chép xong, mới khỏi phòng."
Giải quyết xong chuyện, trở về phòng.
Vừa xuống xoa ấn đường, thì Kim Hạ khẽ :
"Phu nhân, Quốc công gia ở hành lang một lát."
Động tác của khựng , khẽ "ừ" một tiếng.
Tốt lắm.
Chàng thấy, cũng thấy rõ, nhưng hề mặt can thiệp.
Chỉ riêng điều đó, tỏ rõ thái độ.
Trong từ đường, ánh nến lay lắt.
Hai đứa nhỏ quỳ gối đệm rơm.
Trước mặt là cả chồng giấy tuyên dày và nghiên bút.
Lương Tịnh Du c.ắ.n răng, cầm bút hằn học lên giấy.
Lương Nguyệt Nghi bên thì thút thít khẽ.
"Ca ca, năm trăm lượt... đến khi nào mới xong đây..."
"Tay sắp gãy ..."
Lương Tịnh Du càng chép càng nhanh, càng lúc càng nguệch ngoạc.
Cuối cùng vung tay, ném bút xuống đất.
"Chép cái gì mà chép! Ta nữa! Xem bà gì !"
"... bà ngay cả Lý ma ma với Tiểu Tước cũng dám bán ..."
Lương Nguyệt Nghi nhớ đến cảnh , run lên.
"Vì bà độc ác!"
Lương Tịnh Du cứng cổ , nhưng bản cũng vô thức rùng .
"Phụ cưới nữ nhân như về nhà chứ!"
lúc , cửa từ đường nhẹ nhàng đẩy .
Ta bưng hai bát chè hoa quế nóng hổi bước .
Vừa thấy , Lương Tịnh Du lập tức đầu, đưa gáy về phía .
Tiểu nha đầu cũng lập tức nín , thu .
Ta đặt chè lên bàn thấp, giọng bình thản: "Chép sách hao tâm tổn trí, uống chút chép tiếp."
Lương Nguyệt Nghi lén liếc thứ nước màu vàng nhạt .
Nuốt nước bọt, nhưng dám động đũa.
Lương Tịnh Du đầu , trừng mắt .
"Giả nhân giả nghĩa! Không cần ngươi vẻ bụng ở đây!"
10
Ta gương mặt vẫn còn non nớt , hề nổi giận.
"Ta đang giả , mà chỉ đang tròn trách nhiệm của một ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/man-dinh-thap-nhi-xuan/chuong-5.html.]
"Ngươi căn bản mẫu của bọn !"
"Xét theo pháp luật, là."
"Chỉ cần còn là Quốc công phu nhân của Lương phủ, thì trách nhiệm dạy dỗ các ngươi."
Ánh mắt lướt qua tờ giấy mực nhòe.
"Các ngươi tưởng rằng chống đối là đang bảo vệ chính ?"
"Không rằng, mỗi các ngươi càn quấy, mỗi cãi , trong mắt ngoài, chỉ là đang tổn hại uy tín phụ các ngươi."
"Chỉ là đang dâng d.a.o cho những kẻ phủ Quốc công chê , nắm thóp phụ các ngươi."
Môi Lương Tịnh Du khẽ động, phản bác, nhưng từ .
Ta tiếp:
"Nhốt các ngươi ở đây để chép sách, để bắt các ngươi khuất phục.”
"Mà là để các ngươi tĩnh tâm , suy nghĩ cho kỹ."
"Nghĩ xem, là con cháu nhà họ Lương, ai mới là nhân đáng để các ngươi nương tựa, nghĩ xem mới nhục môn đình."
"Chứ hồ đồ đến mức khác lợi dụng, trở thành con cờ trong tay kẻ khác, để thiên hạ chê ."
Lương Tịnh Du vội vàng phản bác:
"Không ! Ngoại tổ mẫu hạng như !"
"Ta tin mang huyết mạch như bà , bằng một ngoài như ngươi!"
Ta bật khẽ, bước đến mặt họ, cao xuống.
"Các ngươi nghĩ, ngoại tổ mẫu các ngươi vì hết đến khác đưa các ngươi về phủ?"
"Phụ các ngươi đến chức Quốc công, bệ hạ tín nhiệm, là cái gai trong mắt bao kẻ!"
"Nếu đích t.ử đích nữ duy nhất ở trong phủ, mà thường trú tại ngoại tổ gia, điều đó ý nghĩa gì?"
Hai đứa nhỏ hỏi đến cứng họng, ngơ ngác .
Ta tiếp tục :
"Điều đó nghĩa là phủ Thừa Ân hầu thể lấy các ngươi con tin, buộc phụ các ngươi triều nghiêng về phía bọn họ."
" các ngươi từng nghĩ, nếu hoàng thượng việc , sẽ nghĩ gì?"
"Nếu đội lên đầu cái tội 'kết đảng mưu lợi', phủ Quốc công chịu nổi ?"
Giọng lạnh lẽo khiến Lương Nguyệt Nghi sợ đến nghẹn lời.
"Không thể nào! Ngoại tổ mẫu thương mà!"
"Thương ngươi ?"
"Nếu thật sự thương, thì sẽ năm bảy lượt những chuyện để khác nắm thóp!"
"Điều bà coi trọng xưa nay, từng là hai đứa nhỏ các ngươi, mà là cái danh hiệu 'đích t.ử đích nữ phủ Quốc công' mà các ngươi mang theo sẽ mang lợi ích gì!"
Ta cúi xuống, thẳng mắt bọn trẻ.
"Quốc công gia những điều với các ngươi, là vì nghĩ các ngươi còn nhỏ tuổi."
" các ngươi ghi nhớ, sống trong nhà quyền quý, nếu hiểu thế sự, phân rõ lợi hại, thì sớm muộn cũng lợi dụng đến cùng, đó đá văng thương tiếc!"
"Đến lúc đó, hối hận cũng muộn ."
Dưới ánh nến, đôi mắt Lương Tịnh Du đỏ lên, , trong ánh mắt mang theo ẩn nhẫn cam lòng.
"Vì , nhất định quản chúng như ?"
"Trước … cũng ai cả."
Ta hiểu rõ.
"Trước " trong miệng , là thời gian khi ruột mất, nhũ mẫu nuông chiều, ngoại tổ mẫu bảo bọc, đám hạ nhân nịnh hót, sống những ngày gì thì , ai dám ngăn cản.
Ta gương mặt vẫn bướng bỉnh , giọng bình thản:
"Bởi vì, từ ngày bước chân phủ Quốc công, chính là mẫu của các ngươi."
"Buông tay mặc kệ, để các ngươi gây hoạ, liên luỵ cả danh môn — điều đó dễ."
" đó đạo ."