Mác Phản Diện Dùng Cũng Không Tệ! - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-04-06 14:25:59
Lượt xem: 301
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Ban đầu tôi không thèm khát chuyện học hành.
Nhưng trong làng, ngoài chị họ tôi, còn có vài cô gái khác cũng được đi học.
Các cô ấy ít phải xuống đồng, ai nấy đều trở nên khác hẳn những cô gái nhà quê.
Theo lời chị họ nói, là bởi họ đã nhiễm “hơi sách vở”.
Tôi cũng muốn nhiễm hơi sách vở.
Tôi muốn được đi học.
Chị họ được đi học là vì có giá trị.
Vậy còn tôi thì sao?
Tôi lén lút xem sách của chị họ, không có thầy dạy nhưng tôi vẫn tự học được.
Cứ như thế, lén học suốt nửa năm mà không bị chị họ phát hiện.
Tôi cảm thấy đã đến lúc, nên thể hiện trước mặt người nhà.
Tôi thể hiện khả năng tính toán, khả năng học thuộc lòng sau vài lần đọc.
Và tôi hăm hở nói:
“Con mà được đi học sẽ học rất giỏi, nhất định sẽ thi đậu đại học.”
Ánh mắt họ nhìn tôi không có chút ngưỡng mộ hay kinh ngạc, chỉ có ghen tị.
Ngay cả chị họ – người lúc nào cũng điềm đạm – cũng giận dữ mắng tôi:
“Đồ vô giáo dục! Sao mày dám lén xem đồ của tao! Mày là đồ chuyên ăn cắp rồi phải không!”
Bà nội lập tức nổi giận:
“Tao biết ngay mà! Mấy thứ mất đi chính là con nhãi này ăn trộm!”
Tôi bị đánh một trận tơi bời, đau đến mức tưởng chừng xương cốt cũng gãy vụn.
Bị nhốt trong nhà kho tối tăm, không ai mang cơm cho tôi.
Bệnh còn nặng hơn lần sốt trước, tôi nghĩ lần này chắc mình sẽ ch ết thật.
Cánh cửa nhà kho bật mở, ánh sáng tràn vào.
Chị họ đứng ngược chiều sáng nên tóc cũng vì vậy mà phát sáng, chị ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại:
“Tôi chưa bao giờ muốn so đo với em, sao em cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế? Trợ Nhi, người không an phận như em, sẽ không có kết cục tốt đâu.”
“Người nhà bảo em làm nhiều việc hơn là muốn em học cách điềm đạm lại.”
“Em trước kia đâu có như thế này...”
Tự nhiên tôi lại không muốn ch ết nữa.
Dựa vào đâu mà người không tranh giành gì thì cả đời thuận buồm xuôi gió, còn tôi thì lại phải sống khổ sở?
Sau khi ra khỏi nhà kho, tôi như mất nửa cái mạng.
Đến cả trưởng thôn cũng không nhịn được nói:
“Cho dù con bé có nói dối, có lười, có hư, thì cũng không thể hành hạ đến ch ết một đứa trẻ như vậy.”
Dân làng ai cũng tán thưởng trưởng thôn đã nói lời phải lẽ.
Tôi thù hận nghĩ, nếu như không hành hạ tôi đến ch ết đã được xem là tốt với tôi, vậy thì sau này, tôi nhất định sẽ “tốt” với các người.
4
Tôi chưa bao giờ từ bỏ ý định đi học.
Tôi nói với mấy cậu con trai trong nhà:
“Em có thể làm hết bài tập cho các anh, trên đường về còn giúp mang cặp sách nữa. Các anh biết mà, tay em nhanh lắm, các anh muốn gì em cũng có thể làm được.”
Nhưng lời nói đó không đủ sức nặng.
Thế là tôi lén lấy đồ trong nhà, mang đi hối lộ lũ trẻ trong làng, nhờ chúng diễn một vở kịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mac-phan-dien-dung-cung-khong-te/chuong-2.html.]
Tôi nghĩ nếu nhiều đứa có người hầu theo sau, chắc mấy cậu trong nhà cũng sẽ đua đòi mà cần một đứa hầu.
Cuối cùng mấy anh em cũng ra mặt xin xỏ giùm tôi, nói hết lời hay ý đẹp, tôi mới có cơ hội được đi học.
Chị họ tôi thở dài khuyên:
“Trợ Nhi à, em không nghĩ cho gia đình gì cả. Nhà sắp không còn cơm mà ăn, vậy mà em chỉ ích kỷ nghĩ đến chuyện đi học.”
Nhưng tôi đi học tốn bao nhiêu tiền đâu? Chưa bằng tiền ăn ba ngày của chị.
Ai cũng biết tôi vừa lười vừa hư, chẳng ai muốn chơi cùng tôi, nên tôi thoải mái thừa nhận:
“Chị à, trong sách Ngữ văn có ghi danh nhân và gian thần. Nếu em không làm được thánh nhân, vậy thì làm tai họa muôn đời lưu danh xấu, chỉ chịu khổ lúc về già thôi.”
Chị họ bị chọc tức đến bật cười:
“Em mới lén đi học nửa năm đã ra vẻ có văn hóa với chị rồi hả?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Em chính là loại tiểu nhân đó đấy!”
Ngày đầu đi học, mấy anh em không chờ nổi đã sai tôi chạy việc vặt, làm bài tập, dọn vệ sinh giúp.
Tôi bận đến mức chẳng còn sức mà nghe giảng.
Tôi nghĩ, mình đến đây để học, không phải để tiếp tục như ở nhà, cống hiến cho mấy cậu con trai.
Làm sao để cắt đuôi họ mà không để họ phá mất cơ hội đi học của mình đây?
Rất nhanh tôi đã nhắm được mục tiêu.
Trường có một nam sinh lớn hơn tôi hai tuổi, trong cặp đầy kẹo bánh, đi giày rất đắt tiền. Tôi dò hỏi thì biết cậu ta vì quá nghịch nên bị đưa về quê ở với bà ngoại để “cải tạo”.
Cậu ta có rất nhiều tiền tiêu vặt, tính khí lại tệ, nhưng đến cả thầy cô cũng không dám nặng lời, chỉ biết nhẹ nhàng dỗ dành.
Thái giám của hoàng đế thì chẳng ai dám đụng vào.
Tôi chưa đủ sức làm hoàng đế, vậy thử làm thái giám xem sao.
Nhưng một “tiểu hoàng đế” tính xấu, không có bạn thì phải làm sao mới lấy lòng được?
Ân cứu mạng.
Tôi nghĩ vậy.
Nhưng tôi không thể đợi.
Tôi nghĩ đến chuyện hại cậu ta rồi cứu, nhưng lại sợ bị phát hiện.
Thôi thì chỉ còn cách ngốc nghếch nhất để lấy lòng – bám theo như chó con:
“Anh ơi, giày anh dính bùn rồi, để em lau giúp nhé.”
Cậu ta trừng mắt lườm tôi:
“Cái đường làng lầy lội thế này, em còn muốn mở dịch vụ lau giày à? Gian trá thật.”
Tôi nhanh chóng đổi lời:
“Vậy em còn có thể làm bài tập, quét dọn giùm anh nữa…”
“Phục vụ bao nhiêu người rồi mà còn dư thời gian hả?”
Cậu ta nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Tôi nhỏ giọng tủi thân nói:
“Nếu em không làm thì về nhà sẽ không có cơm ăn.”
Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, thấy tôi gầy gò nhỏ xíu, lẩm bẩm:
“Như dân tị nạn ấy…”
Cậu ta tò mò hỏi:
“Có phải mày được nhà nhặt từ thùng rác về không?”
Tôi lắc đầu, mắt lấp lánh nhìn cậu ta:
“Anh ơi, vậy anh có thể nhặt em từ thùng rác ra được không?”