Nhị sư : "Ta , Thái Tông Môn các việc nể mặt ai quá ? Trên địa bàn của Thính Phong Các chúng mà cũng dám nhận tiền g.i.ế.c yêu quái còn phát danh , là các cửa Thính Phong Các chúng bày sạp luôn ? Thái Tông Đệ Nhất Kiếm là vị nào, đây chuyện."
Trầm Hà chủ động bước , đó mắng cho nên lời.
Đồ âm u thiếu tình thương, nội tâm phong phú bao nhiêu thì miệng lưỡi vụng về bấy nhiêu, mà cãi đám mồm mép !
Ta ấn xuống, với Nhị sư : "Xin hỏi khi sư của phát danh , ai nhận ?"
Nhị sư tức giận : "Dĩ nhiên là !"
Ta : "Họ nhận danh của sư gì, cứng rắn mà ném danh xuống đất, rằng họ các tiên trưởng của Thính Phong Các bảo kê? Chẳng lẽ là vì các tiên trưởng của Thính Phong Các bận gây sự khắp nơi, thời gian bảo kê cho họ ?"
Mặt Nhị sư tím như gan heo, hề rút kinh nghiệm từ sư của , rút kiếm định đánh Trầm Hà.
Ta c.h.é.m gãy bản mệnh kiếm của trong một khắc, nghiêm giọng : "Sau thấy Thái Tông Đệ Nhất Kiếm thì tôn trọng một chút, quản cho cái miệng của . Tưởng cho các ngươi mặt mũi lắm ?"
Bọn chúng phục, còn đánh trả, đó ngoài dự đoán và Trầm Hà cùng đánh cho chạy mất.
Trước khi còn Thái Tông Môn chúng núi nghèo sông dữ ắt sinh dân điêu ngoa.
Ta : "Đa tạ quá khen."
Kẻ gây sự , Trầm Hà bậc thềm gặm dưa chuột, cũng lấy một quả gặm.
Gặm xong, : "Thái Tông Đệ Nhất Kiếm."
Trầm Hà: "..."
Ta: "Sư tỷ giúp ngươi cãi ngầu ."
Trầm Hà hừ một tiếng.
Ta: "Sư phụ đây cũng giúp cãi với bọn họ như đó."
Trầm Hà hừ một tiếng nữa.
Ta: "Tối nay ăn gì, nấu cho ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ma-ton-nay-that-kho-chinh-phuc/c10.html.]
Trầm Hà gặm dưa chuột : "Mì thịt bò."
Ta gật đầu, "Được thôi, bỏ rau mùi."
Hôm đó, Trầm Hà ăn hết sạch bát mì thịt bò nấu. Ăn cơm xong, chúng cùng trò chuyện, dạo thấy đầu óc choáng váng, dường như sắp nhớ bộ chuyện cũ.
Ta hỏi nhớ những gì, nhớ lúc nhỏ thấy những đứa trẻ khác đeo khóa trường mệnh cổ, thấy ngưỡng mộ vô cùng, cứ theo mãi, mãi.
Người về nhà , liền xổm cửa nhà trong, một con ch.ó vàng từ xông đuổi cho chạy bán sống bán chết.
Ta : "Đợi tiền, sư tỷ tặng ngươi một cái khóa trường mệnh."
Trầm Hà: "Toàn mõm."
Ta: "Con trai miệng ngọt, lúc thế ngươi nên 'cảm ơn sư tỷ' mới ."
Trầm Hà ôm gối, gục mặt cánh tay, trông vô cùng cô đơn.
Hắn : "Ta dám tin là thật, sợ ngươi lừa ."
Ta: "Lại là ?"
Trầm Hà , khẽ : "Lần ngươi sẽ bắt nạt nữa, kết quả bảo cút ."
Ta: "Cái , tình hình đặc biệt, lúc đó Sư phụ thương ."
"Vậy nên..." Giọng Trầm Hà nhỏ đến mức sắp tan biến, "Ta ở trong lòng ngươi, vĩnh viễn chỉ một chút phân lượng như thôi ? Lúc chuyện gì thì , hễ chuyện là vĩnh viễn là kẻ cút sang một bên."
Ta: "..."
"Người đầu tiên thấy khi mở mắt là ngươi. Nếu ngươi ghét , tại đưa về," .
Ta cảm thấy buồn, kìm mà nắm lấy tay , càng lúc càng siết chặt hơn.
"Ta thề với ngươi, sẽ bao giờ như nữa," nghiêm túc . "Sẽ nổi giận với ngươi nữa, chuyện hứa với ngươi sẽ , khác bắt nạt ngươi sẽ bảo vệ ngươi, giống như hôm nay ."
Trầm Hà chằm chằm hai bàn tay đang nắm lấy của chúng một lúc lâu, mới : "Thật ?"
Ta gật đầu.