Mã Nữ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-09-01 07:56:02
Lượt xem: 228
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thoáng nghĩ đến hồ sơ bảo lưu nghiên cứu ở trường 985 – cần bảng điểm, giấy rèn luyện chính trị, bảo đảm đóng dấu – tự nhủ về nhà thể giải quyết luôn.
“Không đúng, mấy cái trường cũng thể , chắc hoảng quá nên rối trí .”
Thấy hốt hoảng lao phòng, dọn tới dọn lui, các bạn cùng phòng đều sững sờ.
Lưu Tinh Tinh giường cũng ngạc nhiên hỏi: “Yến Tử, gì thế?”
“Tớ về nhà! Mẹ tớ bà nội từ đường !” – nghẹn ngào đáp.
Nghe , Lưu Tinh Tinh lập tức cau mày, bước xuống giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y :
“ chẳng từng kể, cái nơi đó chỗ cho sống ? Sao bà đó?”
Cô chằm chằm, như chợt hiểu điều gì, tiếp:
“Vậy về an ? Cái nơi tả đáng sợ lắm, ngay cả cảnh sát cũng . Nhỡ xảy chuyện thì ? Hay là để tớ cùng ?”
lắc đầu quầy quậy, kiên quyết để cô liên lụy.
“Không , Tinh Tinh, thể ! Cậu mà đến đó càng nguy hiểm, những cô gái ở đó, bà tớ dường như đều dính lời nguyền!”
Một bạn cùng phòng đang chơi game thấy, phá lên :
“Lời nguyền á? Nghe y như mấy truyện kinh dị nông thôn tớ hôm qua . Làm gì chuyện đó, thôi đừng dọa nữa.”
Tinh Tinh trừng mắt lườm cô bạn, siết c.h.ặ.t t.a.y :
“Đến đó sóng điện thoại, thực sự yên tâm về một ?”
“Tớ về.” – đáp chắc nịch.
7
Khi trở làng thì trời tối, đúng lúc ăn cơm xong.
Bước con đường quen thuộc, cảm giác mỗi bước đều nặng trĩu.
Ngôi làng nơi sinh và lớn lên, lúc như một con quái vật há miệng chờ nuốt chửng .
vòng qua lối khác vẫn thể làng, một con đường đất chỉ dân trong làng mới .
Thậm chí rẽ thêm một đoạn còn thể ngang qua ruộng ngải cứu nhà .
Dưới ánh trăng, chợt thấy một bóng dáng gầy gò quen thuộc đang lom khom ngoài đồng.
thận trọng cất tiếng gọi: “Bà nội ơi?”
Nghe thấy tiếng , bóng run rẩy, , ngạc nhiên kêu lên:
“Yến Tử? Sao cháu về, con bé !”
Thấy bà nội vẫn bình an, lập tức ném balo xuống đất, lao đến ôm chặt lấy bà.
“Bà ơi, cháu nhớ bà quá! Ở trường ngày nào cháu cũng nhớ, giờ trời lạnh , cháu còn lo bà mặc cái áo hoa xí nữa. Ha! Quả nhiên bà mặc thật!”
Bà nội xoa đất bám tay , đưa tay gõ nhẹ mũi , mắng yêu:
“Con bé , ai áo hoa của bà chứ! Bà mặc bao năm , quen , thoải mái lắm. Cháu mua áo về cũng chẳng nỡ ! cháu về đột ngột thế?”
“Vì bảo cháu rằng bà từ đường ! Cháu còn trách bà, bà đến cái chỗ quỷ quái đó?”
Dưới ánh trăng, bóng dáng già nua của bà càng thêm tiều tụy.
thoáng thấy sống mũi bà vết đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ma-nu/chuong-4.html.]
đưa tay chạm thử – một mảng khô khốc, vẫn còn ấm.
“Bà nội? Sao bà chảy m.á.u mũi thế?”
Bà lắc đầu, trả lời, chỉ tức tối :
“Con đàn bà độc ác , chắc chắn là nó bảo cháu về! đến lúc mà, cháu mới 19, còn hơn nửa năm nữa cơ! Chúng nó chẳng thể đợi nổi nữa ?”
Nghe , chợt nhớ đến những gì bà từng kể.
“Bà ơi, cháu… cháu thấy bà đúng thật. Cháu một bí mật, giữ trong lòng lâu , giờ với bà.”
Bà ngạc nhiên : “Bí mật gì?”
nuốt nước bọt, khẽ: “Là chuyện của Bình Bình… Lúc cùng về quê mấy hôm, cháu tận mắt thấy cô biến thành một thứ đáng sợ. Vài ngày về làng, cô biến mất luôn!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ánh mắt bà nội trở nên sâu xa, hiệu kể tiếp.
“Lúc đó vì muộn quá nên bọn cháu nghỉ một đêm ở khách sạn. Đêm đó, cháu tận mắt thấy cô đổi hình dạng, tay co ngắn , chân thì dài , trông kinh khủng lắm!”
“Cổ cô thì dài ngoẵng, miệng nhọn hoắt, mắt to lên, trông ghê rợn. Cháu ngay giường đối diện, nên thấy rõ!”
“Cô dần biến dạng gục xuống, nhúc nhích, cổ họng chỉ phát tiếng khò khè. Mông cô ngày càng to, căng phồng, đến mức quần bò rách toạc!”
“Hai tay thì quái dị, cứ như biến thành chân ! Cô quỳ chống xuống, còn đôi chân thì dài … Cả chẳng khác nào…”
“Chẳng khác nào một con ngựa, đúng ?”
Bà tiếp lời , khẽ , ánh mắt bi thương khó tả ánh trăng.
“Thế hôm thì ?”
“Hôm , Bình Bình tỉnh dậy bình thường, như gì xảy . Cô còn hỏi quần rách, nhưng nhận tay ngắn , chân dài hẳn , cao hơn cháu hẳn một cái đầu! Lúc đó cháu sợ quá, chạy sang ngủ nhờ phòng bà chủ.”
Bà vỗ đầu : “Yến Tử của bà thật thông minh. Khi phụ nữ hóa thành ngựa, tuyệt đối để ai ở cạnh. Nếu sẽ tấn công, mà dịch nhầy họ dính thì cực kỳ nguy hại với phụ nữ.”
Nói , bà nội vẻ mệt, đặt liềm xuống, phịch mô đất.
cũng cạnh, thấy bà nội hái một bó ngải cứu lớn.
Bà buộc ngải thành từng bó, cứ thế đặt trong ruộng.
khó hiểu, giao thông khó khăn, chất đống thế để mốc hỏng thì bán cho ai?
thắc mắc hỏi, nhưng bà nội chỉ mỉm , giải thích.
8
“Đừng về nhà nữa, lát nữa cháu theo lối cũ, thị trấn tìm chỗ ở, trường học.”
“Bà quả thật từ đường, nơi đó chỗ phụ nữ thể , phụ nữ thì nữa.”
Bà xoa mắt, đôi bàn tay khô quắc nắm chặt lấy tay , dặn dò.
gật đầu, lời bà , luôn .
bà nội bà từng từ đường, tim treo ngược lên.
Chưa kịp hỏi, bà tiếp:
“Chỉ là… Yến Tử , cháu còn nhỏ, bà thể thấy cháu lớn lên nữa. Bà già quá , già đến mức mắt cũng chẳng còn thấy”
“Bây giờ trời tối, bà thật sự thấy rõ cháu, dù cháu đang ngay mặt. cũng , bà nuôi Yến Tử 19 năm , từ lúc còn oe oe đòi bú, đến giờ thành cô gái xinh xắn, lớn khôn.”
ôm vai bà, bà thế, nước mắt rơi kìm nổi.