Lưu Tô Tô - 9
Cập nhật lúc: 2025-09-04 04:39:31
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Các nữ quyến lượt đưa . Nguyên Anh và Kinh Nương khi bán cho nhà thì kinh ngạc vui mừng, dìu Lão phu nhân đến khấu đầu tạ ơn vị chủ nhân là .
Ta đoan trang trong sảnh, bên là chiếc giường sưởi ấm áp, mặt là một tấm bình phong sơn đen vẽ trăm chim chầu phượng, ngăn cách hai thế giới.
--- Chương 9 ---
Người hầu đưa Lão phu nhân, Kinh Nương và Nguyên Anh trong phòng, cách tấm bình phong khấu đầu tạ ơn .
Ta chiếc giường sưởi cao, đỉnh đầu bạc trắng của Lão phu nhân, khỏi nhớ năm xưa tại Tùng Mai Am, quỳ đất lắng lời dạy dỗ của bà , bà thậm chí còn chẳng thèm lấy một cái, chỉ sai nha đến tát , bảo an phận giữ , đừng ô uế huyết mạch Hầu phủ.
Mà nay, Vĩnh Xương Hầu phủ tan rã. Nếu năm xưa an phận ngoại thất của Thế tử, chắc hẳn chà đạp đến c.h.ế.t như bùn lầy vó ngựa. Có thể thấy, con vẫn nên quá an phận thì hơn.
Kinh Nương kề bên Lão phu nhân, quỳ thẳng tắp. Ta và nàng từng là tình địch, Ta chỉ coi Thế tử là chỗ dựa. Từng lúc, như dây tơ quấn cây, sống dựa sự bố thí của . Còn Kinh Nương thì là hai cái cây sừng sững bên cạnh Thế tử, kiên cường và mạnh mẽ. Ta thật sự mừng cho Nguyên Anh, khi nàng một dưỡng mẫu phẩm hạnh cao quý như che chở.
Còn về Nguyên Anh, điều cấp bách hiện giờ là tìm cách giúp nàng thoát khỏi phận nô tỳ, còn việc nhận , để tùy duyên .
Trong lòng rối bời thôi, khẽ : "Mời dậy. Không cần câu nệ ."
Lời thốt , Kinh Nương bỗng ngẩng phắt đầu về phía . Vừa , nàng chấn động kịch liệt, há miệng kêu to: "Lưu!"
Nguyên Anh đỡ lấy nàng, thấp giọng nghi hoặc hỏi: "Mẫu , ?"
Lão phu nhân thấy thế, nghi hoặc Kinh Nương, , vẻ mặt mơ hồ. Năm xưa bà chỉ gặp một , chắc hẳn quên khuôn mặt của .
Ta kìm nén nữa, ba bước biến thành hai bước đến bên Kinh Nương đỡ nàng dậy, đặt mặt dây chuyền Quan Âm phỉ thúy tay nàng, mắt rưng rưng : "Ơn chiếu cố, từng quên một ngày nào."
Kinh Nương tuôn trào nước mắt, dám tin , kinh ngạc vui mừng : "Ta cứ tưởng ngươi... ngươi còn nữa! Thì , thì ... sống đến ..."
Nguyên Anh vui vẻ : "Mẫu với phu nhân là quen cũ ?"
Lão phu nhân dường như nhớ điều gì, đôi mắt đục ngầu đột nhiên lóe lên hai tia sáng sắc bén. Vừa định mở miệng , Nguyên Tuyết chạy từ bên ngoài.
"Mẫu , con ch.ó nhỏ con nuôi sinh chó con , xem cùng con !"
Ánh mắt Lão phu nhân ngưng khuôn mặt của nàng.
Hai tỷ Nguyên Anh và Nguyên Tuyết, Nguyên Anh giống mẫu , còn Nguyên Tuyết thì giống phụ nàng. Thân hình nàng cao gầy, khuôn mặt tròn trịa, ngũ quan khí tuấn tú, càng lớn càng giống Thế tử.
Lão phu nhân lẽ từ mặt nàng thấy bóng dáng của nhi tử sớm khuất của bà , há hốc mồm ấp úng hồi lâu, run rẩy thấp giọng hỏi : "Ngươi là? Ngươi là?"
Ta mỉm gật đầu: "Chính là ."
Khuôn mặt bà tức thì đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ lên, Nguyên Tuyết, ấp a ấp úng hỏi: "Nàng là?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/luu-to-to-jfvn/9.html.]
Ta mỉm : "Chính là nàng."
Bà vui mừng hổ, nước mắt lã chã rơi xuống từ khóe mắt khô khốc.
Kinh Nương Nguyên Tuyết, cũng giật "À" lên một tiếng như chợt hiểu .
Nguyên Anh và Nguyên Tuyết màn đối đáp như đố chữ của bọn mà hiểu gì. Ta liền với Nguyên Tuyết:
"Người lớn chuyện vặt, con hiểu thì ngoài chơi . Tỷ tỷ tên là Nguyên Anh, tuổi tác xấp xỉ con, hai tỷ các con cùng xem chó con ."
Nguyên Tuyết một tiếng, đến nắm tay Nguyên Anh, hai tỷ vui vẻ ngoài.
Ta bóng lưng các nàng, đây là khung cảnh xuất hiện vô trong giấc mơ của suốt mười mấy năm qua, giờ đây cũng coi như thành hiện thực.
Sau khi bọn trẻ ngoài, Lão phu nhân sốt ruột nắm lấy tay áo của : "Ngươi là của Lan Từ? Ngươi chết! Sao ngươi ở đây? Đứa bé ... Đứa bé là nữ nhi của Lan Từ ?"
Ta rút tay áo khỏi tay bà , : "Lão phu nhân, lâu gặp.”
"Ta chính là mẫu của Nguyên Anh, Lưu Tô Tô.
"Đứa bé chính là nữ nhi của Thế tử, tên là Lưu Nguyên Tuyết.
"Năm đó chính là vì nàng , nên mới bỏ ."
Lão phu nhân run giọng hỏi: "Vì ?"
Ta đáp: "Tất nhiên là vì cướp Nguyên Tuyết ."
Bà thê lương : "Quả nhiên là ý trời! Cõi u minh để ngươi tránh tai họa, cầm tiền của Lan Từ, tạo dựng nên một cơ nghiệp lớn đến ! Giờ đây ngươi cao cao tại thượng, Hầu phủ suy bại, Hầu gia và Lan Từ vong, bọn sa sút thành nô bộc, trong lòng chắc hẳn vô cùng vui sướng đúng !"
Ta lạnh một tiếng, đang định phản bác, Kinh Nương kích động :
"Người đừng cố chấp nữa!”
"Năm đó cho Tô Tô phủ, đó cưỡng ép bế Nguyên Anh , khiến hai mẫu tử các nàng xa cách mười sáu năm, là quá đáng lắm . Nếu sắt đá vô tình, bất chấp luân thường, nàng mạo hiểm chạy trốn khi đang mang thai chứ?"
"Từ Vĩnh Ninh đến Ninh Cổ Tháp, con đường hiểm trở như thế nào, đích trải qua . Chúng quan binh áp giải, còn thập tử nhất sinh, bao nhiêu bỏ mạng đường, nàng một yếu ớt, trốn đến tận nơi , sinh con nuôi con, còn mở cửa hàng ăn, thời gian đó nàng trải qua bao nhiêu gian truân chứ!”
"Nếu gia nghiệp của Tô Tô lớn mạnh, chuộc ba chúng , thì giờ lẽ ... Người hãy nghĩ , đứa trẻ đáng thương đó đang yên đang lành bắt tiện cho một lão già... Nếu Tô Tô, Nguyên Anh chừng cũng..."
Khuôn mặt Lão phu nhân ban đầu đỏ bừng, chớp mắt trở nên xám xịt. Sự kiêu ngạo của bà hiện thực còn chống đỡ nổi nữa.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Kinh Nương, mỉm với nàng đó nghiêm mặt với Lão phu nhân: "Ta từng oán hận .”