Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LƯU TIÊN - 6

Cập nhật lúc: 2025-05-12 23:52:38
Lượt xem: 1,185

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Thất Lang khẽ thở dài, đáp:

“Nói với nàng cũng không sao. Ta chỉ cảm thấy trần thế thật khổ. Người đời ai nấy đều mải mê đua tranh danh lợi, song lại chẳng thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử. Nghe nói… nếu thành tiên có thể siêu thoát luân hồi, lại còn nhìn được chốn quy túc của người đã khuất… Cho nên ta mới muốn tu tiên.”

 

Người đã khuất?

 

Phải chăng… là người mà hắn thật sự coi trọng, đã không còn trên đời?

 

Chủ đề ấy không được tiếp tục. Hứa Thất Lang chủ động chuyển sang chuyện khác:

“Hai hôm nữa ta phải trở lại Quốc Tử Giám. Ban ngày sẽ vắng nhà, nếu nàng thấy buồn, có thể đến thư phòng tìm ít sách đọc giải sầu.”

 

Thì ra kỳ nghỉ của hắn kết thúc nhanh đến thế. Từ nay về sau, hẳn sẽ phải sớm đi tối về.

 

Trong lòng ta dâng lên chút nhẹ nhõm, xen lẫn một ít luyến tiếc mơ hồ.

 

Để xua đi tâm tình u ám trong lòng, ta ngẫm nghĩ một lát, rồi hỏi thử:

“Chàng có… loại sách kia không?”

 

Hứa Thất Lang ngẩn người một chút, rồi nheo mắt lại hỏi:

“Loại nào?”

 

Ta chớp chớp mắt với hắn, thấp giọng nói:

“Đừng giả vờ nữa.”

 

Ta không tin thư phòng của hắn chỉ toàn thánh hiền thư, không có lấy một quyển tiểu thuyết tạp thư.

 

Hứa Thất Lang bất lực đáp:

“Tài tử giai nhân…”

 

“Thần ma quỷ quái…”

 

Chúng ta gần như đồng thanh.

 

Hứa Thất Lang hơi há miệng, ngạc nhiên nói:

“Nàng là nữ nhi mà lại thích thần ma quỷ quái?!”

 

Ta cũng khoa trương mà đáp lại:

“Còn chàng là nam nhi lại thích tài tử giai nhân?!”

 

Rồi cả hai cùng nói:

“Thật làm nhục văn nhã!”

 

Nói xong, chúng ta nhìn nhau — rồi phá lên cười.

 

13

 

Từ thuở nhỏ, mẫu thân thường bảo ta là đứa kỳ quặc. Bề ngoài thì yếu mềm nhu thuận, nhưng hễ trong lòng đã quyết chuyện gì, thì nhất định không lay chuyển được. Lại thêm việc ta đặc biệt hứng thú với chuyện quỷ thần.

 

Mẫu thân dặn rằng, sách thì có thể đọc, nhưng nhàn thư tạp ký thì nên đọc ít thôi, bằng không sẽ làm lệch tính đổi nết.

 

Bởi vậy ta cũng chỉ len lén đọc qua 《Sưu Thần Ký》, 《Sơn Hải Kinh》, cùng một quyển 《Dữu Dương Tạp Tổ》 lén lấy từ thư phòng của ca ca.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nghe ta kể xong, ngày hôm sau, Hứa Thất Lang lặng lẽ dẫn ta vào thư phòng, chỉ vào một chồng sách cao cao rồi nói:

“Chỗ này… đều là ta sai tiểu đồng đi tìm cho nàng.”

 

Hắn hắng giọng một cái, nghiêm trang nói tiếp:

“Mấy loại tục khí tầm thường quá thì ta đã bỏ đi cả rồi, chỉ để lại mấy quyển… tạm xem được thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/luu-tien/6.html.]

Nhiêu… này nhiều quá!

 

Phải cao tới hơn một thước!

 

Lòng ta như nở hoa, hân hoan không kể xiết, không nhịn được nhào tới ôm lấy hắn, còn hôn nhẹ lên má:

“Phu quân, cảm tạ chàng!”

 

Ta xưa nay rất ít khi chủ động thân cận, nên nụ cười nơi khóe môi Hứa Thất Lang lập tức rạng rỡ, không cách gì giấu được. Hắn khẽ nói:

“Gọi ta là Thất Lang là được rồi… ta cũng muốn gọi nàng…”

 

Chưa kịp nói xong, ta đã tung tăng chạy tới ôm lấy chồng sách mà lật xem.

 

“Ôi chao! Có cả 《Chí Quái》, rồi cả 《Chẩm Trung Ký》 nữa, trời ạ, chỗ này đủ đọc mấy tháng liền!”

 

Những quyển sách này thật quá thú vị, khiến ta quên ăn quên ngủ, say mê không dứt.

 

Ta cứ mải miết nấn ná trong thư phòng cả một ngày, đến đêm vẫn còn chong đèn đọc sách.

 

Hứa Thất Lang đợi mãi trên giường, thấy ta hoàn toàn không có ý định nghỉ ngơi.

 

Ta còn nghe hắn thì thầm một câu:

“Đúng là tự đào hố chôn mình…”

 

Hắn giục ta mấy lần, nhưng ta đang đọc đến đoạn ly kỳ gay cấn, liền ứng phó qua loa:

“Biết rồi… một lát nữa sẽ ngủ…”

 

Hứa Thất Lang khẽ thở dài một tiếng, rồi dứt khoát bước tới, bế bổng ta lên.

 

Ta liền giơ tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn:

“Thả thiếp xuống! Thiếp tự đi được!”

 

Hắn chẳng mảy may động lòng, chỉ cúi đầu thì thầm bên tai:

“Nương tử à, việc sinh con mới là đại sự hàng đầu của đôi ta.”

 

Thế là tiếp theo… đèn hồng mờ ảo, màn ấm chăn thơm, đêm dài tình đậm.

 

14

 

Vì hôm đó là ngày cuối trong kỳ nghỉ của Hứa Thất Lang, nên đêm ấy hắn quấn lấy ta gần như suốt cả đêm.

 

Không biết canh giờ đã sang đến lúc nào, ta mới thiếp đi trong cơn mơ mơ màng màng.

 

Cũng chính vì vậy mà sáng hôm sau, ta ngủ thẳng tới khi mặt trời đã lên cao quá đầu.

 

“Chếc rồi! Phải đi thỉnh an mẫu thân!”

 

Lúc này Hứa Thất Lang đã không còn trong phòng, hẳn là đã đến Quốc Tử Giám.

 

Nha hoàn bước vào, nhẹ giọng nói:

“Thiếu gia dặn nô tỳ không được quấy rầy cô nương, bảo người cứ nghỉ thêm một chút.”

 

Hắn thì đương nhiên có thể nghỉ thêm, còn ta—mới về làm dâu chưa bao lâu, là thân phận mới bước vào cửa!

 

Vừa mới gả tới mấy hôm, mà đã dậy trễ như vậy, đừng nói là mẹ chồng, dù là mẫu thân ta hiền hậu đến đâu cũng sẽ dạy dỗ đôi câu cho nhớ đời.

 

Nghĩ đến đây, ta vội vàng rửa mặt chải đầu, chỉnh lại y phục, rồi vừa đi vừa chạy đến chính phòng.

 

“Con dâu đến muộn, mong mẫu thân thứ lỗi.”

Loading...