Nữ tử nhỏ tuổi nhất, Đậu Phụng Nghi lớn , đứa trẻ ngốc suốt ngày chỉ ha ha. Với mấy trò của đám nữ tử quen, lòng lạnh như cây kem trong tháng Chạp.
Ta giỏi giao tiếp với nữ tử, ba chuyện của họ, uống của . Năm chén uống xong, Hoàng Lương Viện vẫn đến thỉnh an.
"Giải tán , Hoàng Lương Viện đến, về nhà tìm ."
Ta phất tay, lệnh, ba lập tức dậy rời , kịp lên, ba biến mất ngoài cửa.
Đám nữ tử thật đáng ghét!
Một buổi sáng lười biếng cả ngày, chỉ còn một lát nữa là đến giờ ăn, cung nhân tới báo, Hoàng Lương Viện tới thỉnh an.
"Nữ nhân ngủ thật giỏi."
Ta trời nắng chói chang bên ngoài mà cằn nhằn với An Lan, An Lan khẽ nhắc nhở bên tai .
"Sợ là Hoàng Lương Viện đến khoe khoang việc Thái tử ngủ phòng nàng đêm qua."
Ta thất vọng hành động nhỏ nhen của An Lan, nắm lấy tay nàng, bắt đầu giáo huấn yêu thương.
"An Lan, ngươi thể nghĩ như về khác? Hoàng Lương Viện đêm qua hát đàn chỉ để vui Thái tử, mệt mỏi nửa đêm vẫn dậy thỉnh an , sự chuyên nghiệp đáng để chúng học tập."
An Lan lắc đầu giảng, đầu nàng lắc như cái trống lắc.
Hoàng Lương Viện chậm rãi tiến , bước cửa, lời giáo huấn An Lan của bỗng nhiên ngưng .
Hoàng Lương Viện mặc áo lụa, trời hè nóng nực, nàng áo lụa mỏng, da thịt nơi xương quai xanh ẩn hiện. Một áo màu hoa cúc như bông quế trong cung, bước nhẹ nhàng, váy lụa theo bước chân bay bay.
Hoàng Lương Viện càng tiến gần, càng rõ, làn da nơi cổ và xương quai xanh điểm những vết đỏ, da trắng mịn như tuyết xen lẫn hoa mai đỏ thắm.
"Thái tử phi an lành."
Giọng ngọt ngào mang theo chút khàn, Hoàng Lương Viện hành lễ xong loạng choạng, nữ tỳ phía vội đỡ lấy nàng, Hoàng Lương Viện xin với .
"Thiếp đến đây xin tạ , đêm qua Thái tử nghỉ quá muộn, hôm nay thỉnh an trễ, xin Thái tử phi tha ."
Nói xong, Hoàng Lương Viện quỳ xuống, mềm mại như gió, thể mềm mại như liễu, ánh mắt luyến lưu tan càng nàng thêm phần quyến rũ. Ta thẳng , cúi đầu nhẹ nhàng, áo lụa hở ngực, Hoàng Lương Viện mặc áo mỏng, quỳ xuống cho bộ vẻ của nàng lộ . Nửa bầu n.g.ự.c trắng nõn hiện , làn da trắng ngần hấp dẫn, khiến khỏi mơ màng.
Ta động thanh sắc cúi đầu sâu hơn, loại mỹ sắc ai mà mê mẩn.
Eo bỗng chọc mạnh, đầu , An Lan , mắt trừng lớn, liếc mắt, mới phát hiện Hoàng Lương Viện đang quỳ đất đầy thắc mắc.
Ta giả vờ ho hai tiếng, nở nụ dịu dàng: “Đều là vì Thái tử, hiểu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/luong-vong-sinh/chuong-2.html.]
“Tối qua mệt , giọng khàn thế , mau bảo thái y kê ít thuốc dưỡng giọng, giọng của Hoàng Lương Viện là báu vật của chúng .” Ta đỡ nàng xuống ghế, nàng , kéo tay nàng đặt lên đùi , xoa nắn qua , làn da mềm mại trơn láng, mà trong lòng thấy vui.
Hoàng Lương Viện dịu dàng : “Thái tử phi trách tội là , luôn một lòng với Thái tử phi, xin Thái tử phi đừng vì chuyện mà sinh lòng oán giận.”
Sao thể chứ, cô gái ngốc, từng một lòng với ngươi, gì oán giận.
Ta khẽ, gật đầu đồng ý.
“Không , , vui mừng còn kịp. Nhìn ngươi chăm sóc Thái tử bao, đêm đêm hầu hạ cũng đủ mệt .”
“Thái tử thích , vui mừng còn kịp, thể mệt .”
Hoàng Lương Viện đỏ mặt, đôi má hồng nàng thêm phần đáng yêu. Vì chúng gần , qua khe áo lụa thấy da nàng, da nàng hai vết đỏ, phẫn nộ trừng mắt.
Tiêu Nguyệt Trạch đúng là cầm thú!!!
Hoàng Lương Viện ánh mắt , nàng theo ánh mắt , lấy tay che ngực, mặt càng thêm ngượng ngùng. “Đêm qua Thái tử uống nhiều rượu, tay mạnh, đến cuối canh hai mới nghỉ.”
Nghe , đây chuyện !
“Nhìn giọng khàn cả , Thái tử thật , thương ngươi, mà thấy đau lòng.” Ta kéo tay Hoàng Lương Viện đặt lên n.g.ự.c , nàng đầy đau xót. Hoàng Lương Viện hát khúc , đặc biệt là khúc “Xuân nhật yến”, là khúc yêu thích nhất. Tiêu Nguyệt Trạch đáng ch///ết hỏng giọng hót của nàng, mấy ngày tới mà khúc !
Nói chuyện với Hoàng Lương Viện một lúc, nàng xin phép trở về Tiêu Tương Các vì đau lưng mỏi gối, lưu luyến kéo tay nàng, dặn dò nàng mấy ngày nhớ uống thuốc dưỡng giọng do thái y kê, nấn ná mãi mới tiễn nàng cửa Trường Định Điện.
Khi Hoàng Lương Viện rời , dựa cửa Trường Định Điện, vẫy tay khăn nhỏ mắt rưng rưng nàng.
“Mỹ nhân , mấy ngày nhất định dưỡng giọng, đợi giọng ngươi lên nhất định đến tìm hát khúc nhé~”
Đáp vẫn là bóng lưng lạnh lùng.
Ta nắm chặt tay, phẫn nộ giơ cao.
Tiêu Nguyệt Trạch, thù đoạt mỹ nhân đội trời chung!
Bận rộn cả ngày, Tiêu Nguyệt Trạch trở về Đông Cung, bước cửa, Tử Đào, nữ tỳ bên cạnh Hoàng Lương Viện, từ phía tới, Tiêu Nguyệt Trạch thấy nàng bèn gọi hỏi.
“Thái tử gia an lành.” Tử Đào thấy Thái tử, vội vàng hành lễ thỉnh an.
“Ngươi là nữ tỳ bên cạnh Hoàng Lương Viện ? Sao ở cạnh nàng mà hầu hạ?”
Đối diện với câu hỏi của Tiêu Nguyệt Trạch, Tử Đào nức nở, khi Tiêu Nguyệt Trạch cau mày, Tử Đào mở miệng : “Bẩm Thái tử gia, Hoàng Lương Viện hôm nay dậy muộn nên lỡ thỉnh an, để Thái tử phi tức giận, Hoàng Lương Viện dù thể khỏe vẫn đến thỉnh an. ai ngờ…”