LƯỠNG VONG SINH - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-06-22 10:26:18
Lượt xem: 1,424

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta sợ tin, buông đũa kéo tay trái đang rảnh của , hai tay hợp nắm lấy, thở dài sầu muộn. “Không thể cùng phu quân, nhưng lòng sẽ luôn ở bên phu quân. Phu quân~ ngươi , sẽ đợi ngươi về ở Đông cung.”

 

Nói xong, dựa cánh tay , một tay cầm tay áo lau những giọt nước mắt tồn tại, cố gắng giả vờ đau khổ ba phần.

 

Có lẽ Tiêu Nguyệt Trạch cũng bộ dạng đau lòng của cảm động, cũng buông đũa, tay đặt lên đầu , nhẹ nhàng vỗ về, an ủi .

 

“Tấm lòng của Thái tử phi, cô cảm nhận . Rất ấm áp, thiết.”

 

Ta trong cánh tay gật đầu điên cuồng biểu lộ sự đồng ý mạnh mẽ.

 

“Vậy nên cô quyết định...” Tiêu Nguyệt Trạch tiếc nuối thở dài, thể thấy tiếc cho mối duyên , tay đầu vỗ về hai .

 

Đừng quyết định nữa, nhanh chóng cút, nhanh chóng cút, nhanh chóng cút. Ta trong lòng thúc giục.

 

“Cô lễ Thất Tịch.”

 

Hả? Cái gì?

 

Ta ngây ngốc ngẩng đầu khỏi cánh tay , Tiêu Nguyệt Trạch âu yếm , từng chữ từng chữ hoa mắt chóng mặt.

 

“Cô quyết định ở Trường Định Điện cùng Thái tử phi trải qua lễ Thất Tịch ở Đông cung.”

 

“Thái tử phi cần đau lòng, cô ở đây.”

 

Xin đừng, ngươi ở còn buồn hơn đấy.

 

Tiêu Nguyệt Trạch nâng mặt , sâu sắc với : “Thái tử phi đừng cảm động, đây là điều cô nên .”

 

Ta đẩy tay , bực bội cầm đũa xiên miếng thịt thăn, nhét miệng nhai dữ dội, miếng thịt như Tiêu Nguyệt Trạch nhai nát. Tiêu Nguyệt Trạch thu vẻ mặt trở bình thường, cầm đũa bạc tiếp tục ăn món chay trong đĩa của , trợn mắt đổi là nụ giả tạo của .

 

Tự tự chịu, nếu kết quả phí công, kết quả còn bằng cùng lễ Thất Tịch.

 

Kết quả ức chế tức giận đầy bụng, chỗ phát, nhịn nhịn cần nhịn, chạy sân phát tiếng hét giận dữ.

 

Ly nóng rỗng cung nhân rót đầy , Tiêu Nguyệt Trạch nửa tựa gối lật trang sách mới, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu , soi bàn tay , bóng loáng thon dài. Trong sân là tiếng hét giận dữ, Tiêu Nguyệt Trạch vui vẻ thoải mái gõ gõ bàn, thong thả khoái lạc.

 

Hoàng hôn buông xuống, chỗ trong thành đều phủ lên ánh vàng, chủ quầy bên đường bày sẵn đồ đạc, khi đêm đến, đèn hoa đăng sáng rực. Bên ngoài phố qua tấp nập, tiếng huyên náo, nơi tận cùng của phồn hoa đều là .

 

Đỗ Thừa Huy chen chúc trong đám đông, theo dòng dừng ở quầy bán bánh xảo quả, bánh lò còn bốc khói, Đỗ Thừa Huy mua một ít, nếm thử vài miếng liền ăn nữa.

 

Xảo quả năm ngoái còn thơm ngọt, năm nay xảo quả còn mùi vị như .

 

Đi qua vài sạp hàng Đỗ Thừa Huy mất hứng, thời gian còn sớm, nàng về Đông cung.

 

Nàng qua con phố náo nhiệt một lâu ngắm qua bên , trong dòng đôi vợ chồng già, cặp vợ chồng trẻ, bạn bè thiết, còn đôi nam nữ yêu . Đỗ Thừa Huy trong lâu qua một lượt, tiễn một lượt, gió chiều thổi lòng nàng trống trải.

 

Trong phố một đôi nam nữ qua, nam nhân cao gầy tuấn tú, nữ nhân diễm lệ như hoa, hai tình ý đậm đà, đầu tân nương đeo trâm cài vàng rực rỡ. Người qua đường vô ý đụng nữ nhân, tỳ nữ phía còn kịp đỡ, nam nhân ôm lấy nàng, thật là một bức tranh hòa hợp.

 

Nữ nhân thấy quầy bán bánh xảo quả bên đường ngạc nhiên, nam nhân ghé tai nàng khẽ , nàng thẹn thùng e lệ. Xảo quả biến hóa thành nhiều kiểu dáng khác , nữ nhân cùng tỳ nữ bên cạnh trò chuyện, thì đầu tiên gặp loại xảo quả . Nam nhân bên cạnh mỉm nàng, khi nàng hiểu đầu hỏi nam nhân, nam nhân liền cúi đầu giải thích cẩn thận.

 

Có lẽ vì ánh quá nóng bỏng theo dõi, nam nhân cảm giác liền bắt đầu tìm kiếm, đầu , nam nhân thấy một nam nhân lâu. Nói là nam nhân, cũng thể là nữ cải nam trang, nữ nhân dung mạo quen thuộc, đang đối diện với .

 

Ánh mắt nam nhân co , biểu cảm phức tạp, tay áo kéo, nam nhân cúi đầu, chạm đôi mắt dịu dàng.

 

“Phu quân đang gì thế? Ta gọi mấy tiếng cũng đáp .”

 

“Không gì, đang ngắm những chiếc đèn Hỉ Tước treo bên đường mà thôi.”

 

Nữ nhân xong ngẩng đầu theo tầm mắt , mái hiên lâu treo một dãy đèn Hỉ Tước, gió thổi, đèn Hỉ Tước theo gió đung đưa. Nam nhân sợ nàng thấy gì, tay đặt lên vai nàng còn kịp thì phát hiện lâu biến mất, chỉ còn một ban công trống trải.

 

Trên bàn còn để một bình , nửa chén nước, nửa gói xảo quả nguội lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/luong-vong-sinh/chuong-12.html.]

 

Gần phố chính của cung điện, đèn sáng rực rỡ, lối về cung điện, lạnh lẽo vắng vẻ. Đỗ Thừa Huy đường về cung ánh đèn dài, nghẹn trong cổ họng.

 

Đèn hoa đăng sáng rực, nhưng một ngọn đèn nào sáng vì nàng.

 

Bị cảm lạnh vài ngày ngộ một đạo lý, đừng bao giờ xem thường một nam nhân, đặc biệt là nam nhân như ôn thần.

 

Bình thường lưu một đêm ở Trường Định Điện , nhưng nếu mỗi ngày mỗi đêm đều ở Trường Định Điện thì cuộc sống còn gì đáng sống nữa!

 

Ta thể đuổi , nhỏ là đây là Trường Định Điện của , lớn là Đông cung là của . Đông cung , Thái tử phi lớn, Đông cung , là Thái tử phi là gì cả.

 

Nghe hai vị lương viên đều đang đếm ngày trôi qua, sợ đoạt sủng ái của họ, với họ, cứ tắm rửa ngủ .

 

Việc Tiêu Nguyệt Trạch thường xuyên ở Trường Định Điện đến tai Hoàng hậu, Tiêu Nguyệt Trạch , đại mama liền đến mời đến Trường Lạc Cung.

 

Mẹ chồng cháu, gặp câu đầu tiên là: “Sao ngươi thai?”

 

Ta trả lời , cũng dám trả lời.

 

Ta sợ tiếp theo uống thuốc bổ là .

 

Trước nhạo Tiêu Nguyệt Trạch thận hư bồi bổ mỗi ngày ba , nay mỗi ngày ba chảy m.á.u mũi.

 

Theo báo cáo của hóng chuyện, khi rời khỏi Trường Lạc Cung, Hoàng hậu tự giam một khắc, đó vung tay phượng, mạnh mẽ lệnh.

 

“Đi kiểm tra mấy món bổ phẩm của Thái tử , món nào thích hợp cho nữ nhân đem hết đến Trường Định Điện.”

 

Chuyện nên đến vẫn đến, bắt đầu hành trình bổ .

 

Điều đau đớn nhất là gì?

 

Là bổ quá độ chảy m.á.u mũi, đúng lúc trúng ngay kỳ nguyệt san.

 

Trên chảy, chảy, trong khoảnh khắc đó, cảm thấy đang xuất huyết.

 

Đậu Phụng Nghi mới con diều, trời nắng , nàng đến Trường Định Điện gọi cùng thả diều.

 

Ta ngừng chảy m.á.u mũi, từ chối lời mời của nàng trong tình trạng nửa sống nửa ch///ết.

 

“Tỷ tỷ nhanh chảy hết m.á.u đời , đừng đến thả diều nữa, đến vệ sinh còn cần dìu, bộ dạng ngươi chi bằng treo lên mà thả .”

 

“Thái tử phi chị đừng lung tung!” Đậu Phụng Nghi cắt lời, sợ rằng giây sẽ thành sự thật, khuôn mặt nhỏ đầy uất ức . “Thái tử phi tỷ luôn dọa , như thế, Ngưng nhi   chơi với Thái tử phi tỷ nữa.”

 

“Được , tỷ sai tỷ sai .” Ta nhận thua, vội vã cầu xin.

 

“Tỷ dạo thật sự sức, ngươi tìm Linh tỷ tỷ của ngươi cùng thả diều ?”

 

Đậu Phụng Nghi mặt cau mày , con diều trong tay cầm thả xong, mắt hạnh cụp xuống, ôm con diều trong lòng đầy thất vọng.

 

“Linh tỷ tỷ tối qua uống nhiều rượu, hôm nay tìm nàng, nàng còn tỉnh nữa.”

 

Sợ cô bé buồn, vội vã dỗ dành: “Đợi thể khỏe hơn sẽ cùng Ngưng nhi   thả diều, ?”

 

Đậu Phụng Nghi đưa ngón tay út , khuôn mặt nhỏ đầy chân thành: “Thái tử phi tỷ ngoéo tay, lừa .”

 

“Được , theo ý ngươi.”

 

“Ngéo tay treo cổ trăm năm đổi.”

 

Ta bất lực nàng: “Như ?”

 

Loading...