Luôn Bên Cạnh Anh - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-05-01 03:49:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc Yên còn đang chìm vào trong suy nghĩ của mình, đột nhiên Cố Thanh bước đến, khẽ nói gì đó vào tai Âu Dực, anh nghe xong thì cau mày đứng dậy, nói với cô:

 

"Tôi có việc phải đi một chút, cô ở đây ngoan ngoãn, đừng làm loạn.”

 

Lạc Yên khẽ gật đầu, trong lòng hơi bất an, cô có linh cảm rằng có gì đó sắp xảy ra. Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn luôn đúng, anh vừa rời đi thì Lạc Mạn liền xuất hiện. Vừa đến trước mặt cô, cô ta đã cất giọng trào phúng:

 

"Em gái ngoan, hôm nay trông em không tệ đâu. Sao nào? Định dùng khuôn mặt hồ ly tinh này để câu dẫn Âu Dực à?"

 

"Tôi không có tâm trạng nói chuyện với chị đâu." Lạc Yên mệt mỏi trả lời, sau đó quay đầu sang chỗ khác.

 

Lạc Mạn vốn đang đứng phía sau cô, bỗng nhiên nở một nụ cười nham hiểm. Nhân lúc không ai chú ý, cô ta từ từ đưa bàn tay lên, giật nhẹ dây váy. Dây váy của Lạc Yên vốn đã bị người hầu trong nhà lén lút động tay động chân, sớm đã có dấu hiệu muốn đứt ra, bây giờ thêm hành động này của Lạc Mạn, dây váy vốn đã lỏng lẻo cũng triệt để đứt luôn.

 

Sau khi xong việc, Lạc Mạn hất tóc rời đi.

 

Lạc Yên vẫn không hay biết gì, cho đến khi Âu Dực trở về, cũng là lúc cô cảm nhận được ánh mắt khác thường của những người có mặt ở đây, cô mới biết một dây váy của mình đã sớm đứt ra.

 

Lạc Yên vô cùng lúng túng, chiếc váy đã có dấu hiệu muốn rơi xuống, cô vội vàng dùng tay cầm lấy dây váy, động tác này trực tiếp làm ly rượu trên bàn đổ vào người cô, chiếc váy màu trắng dần trở nên trong suốt, những người đứng gần đã trông thấy những thứ không nên thấy.

 

Còn đang chật vật, đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một bóng người.

 

Lạc Yên ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Âu Dực.

 

Anh vừa đến, nhìn thấy cô như vậy thì lập tức cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô.

 

Lục Duy Khiêm đứng một bên thấy tình hình không ổn nên liền lên tiếng.

 

"Chỉ là một sự cố nhỏ thôi, mọi người đừng quá bận tâm. Nào, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, mọi người chuẩn bị tinh thần chiến đến cùng đi."

 

Dưới sự dẫn dắt của anh ta, đám đông dần dần tản ra. Âu Dực đỡ Lạc Yên đứng dậy, trước ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, anh đưa cô rời khỏi buổi tiệc, trở về biệt thự.

 

Về đến nơi, cảm xúc giận dữ và khó chịu mà anh luôn cố gắng kiềm chế đều bộc phát. Anh mạnh bạo nắm lấy tay cô, kéo vào phòng khách, sau đó đẩy ngã cô xuống ghế sofa, lạnh giọng nói với người hầu:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/luon-ben-canh-anh/chuong-13.html.]

"Từ ngày hôm nay, không có sự cho phép của tôi, ai dám cho cô ta ra ngoài thì đừng trách tôi."

 

"Anh..." Lạc Yên thấy anh thay đổi nhanh như vậy, nhất thời không thể tin nổi, định hỏi rõ sự tình. Nhưng còn chưa nói xong thì anh đã cướp lời cô.

 

"Còn cô nữa, đồ lẳng lơ, trước mặt bao nhiêu người mà còn làm ra hành động đáng xấu hổ như vậy, cô không thấy hổ thẹn ư?"

 

Nghe những lời xúc phạm thậm tệ kia phát ra từ miệng người đàn ông cô yêu, Lạc Yên rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, cô đứng bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm anh.

 

"Anh vừa nói gì?"

 

"Cô là con đàn bà nhơ nhuốc, không biết giữ thể diện, trước mặt bao nhiêu người mà còn làm ra hành động như thế, muốn cho cả thế giới nhìn thấy cơ thể của cô sao?"

 

"Đáng lẽ ra tôi nên đoán trước trường hợp này, dù sao thì đến chuyện hạ thuốc để lên giường với anh rể tương lai cô còn làm được, vậy chuyện này có gì đáng kinh ngạc chứ."

 

Âu Dực nói xong, không quan tâm đến cảm xúc của cô mà quay bước đi, nhưng vừa đi đến chân cầu thang thì nghe thấy tiếng cô vọng lại:

 

"Nếu như em nói em mới là bé gái đã cứu anh vào 12 năm trước, anh... anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa, phải không?"

 

Nghe thấy câu hỏi của cô, bước chân của Âu Dực khựng lại, nhưng vẫn không quay người mà vẫn giữ nguyên tư thế cũ.

 

Cả hai người cứ giữ nguyên như vậy, cho đến khoảng 2 phút sau, Âu Dực mới lên tiếng.

 

"Nếu như tôi còn nghe cô hỏi đến vấn đề này lần thứ hai, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn."

 

Nói xong, anh rời đi không chút do dự, bóng lưng anh âm trầm, Lạc Yên mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo đến từ anh.

 

Ánh mắt cô vẫn dõi theo, cho đến khi anh hoàn toàn rời khỏi tầm mắt cô, cô mới quay người lại, toang định bước lên lầu.

 

Thế nhưng, chân vừa đặt lên cầu thang, bên tai đã truyền đến tiếng nghị luận của người hầu trong nhà:

 

"Quả nhiên là loại hàng thế thân thấp kém, ngoài khuôn mặt ra thì chẳng có gì, hại cậu chủ mất mặt."

 

Lạc Yên cúi thấp đầu, tiếp tục bước đi, cho đến khi cô vào được phòng mình mới cảm thấy yên tĩnh được đôi chút. Cô ngồi trên giường, ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Trăng hôm nay rất đẹp, ở gần khung cửa sổ còn có chậu hoa bông tuyết. Trong ánh trăng mờ ảo, màu trắng của hoa lại trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

Loading...