Phần dây áo có hơi kì lạ, giống như bị ai đó động vào, Lạc Yên còn chưa nhìn kĩ thì ngoài phòng đã truyền đến tiếng thúc giục của Cố Thanh:
"Lạc Yên tiểu thư, cô xong chưa?"
"Xong rồi."
Nương theo câu nói này, Lạc Yên mở cửa phòng bước ra. Cô vừa xuất hiện, trực tiếp khiến cho Cố Thanh ngây người.
Thật đẹp...
Còn đẹp hơn cả tiểu thư Lạc Mạn...
Bị cậu ta nhìn chằm chằm như vậy khiến Lạc Yên cảm thấy không được tự nhiên lắm. Cô khẽ ho nhẹ một cái, âm thầm nhắc nhở cậu ta. Lúc này, Cố Thanh mới ngại ngùng dời mắt đi.
Sau giây phút thất thần, Cố Thanh đã bình tĩnh lại, cậu bước đến, không tiếc mà cho cô một lời khen:
"Lạc Yên tiểu thư, hôm nay cô rất đẹp. Nhanh xuống nhà đi, cậu chủ còn đang chờ."
"Được." Lạc Yên trả lời rồi nhanh chóng cùng cậu xuống nhà.
Đúng như dự đoán Cố Thanh, vừa nhìn thấy Lạc Yên, Âu Dực đã không rời mắt được.
Chiếc váy này tuy đơn giản nhưng rất kén người mặc, thế nhưng cô lại mặc đẹp như vậy, hơn nữa còn tôn lên chiếc váy, làm cho nó trở nên hoa lệ hơn nhiều. Khuôn mặt vẫn chưa được trang điểm nhưng lại xinh đẹp động lòng người...
Cảm nhận được cái nhìn của trợ lý, lại thấy cậu ta cười tủm tỉm, anh mới ý thức được bản thân vừa thất thần.
Anh ho nhẹ một cái, nói với cô:
"Cũng khá đẹp rồi, để Cố Thanh trang điểm đơn giản rồi hẵng đi."
Mặc dù với khuôn mặt kia của cô thì có trang điểm hay không vẫn như nhau, nhưng trang điểm là việc cần thiết, đó là phép lịch sự tối thiểu. Dù sao thì anh cũng không muốn bản thân bị người ta đem ra bàn tán, nói rằng anh cưới một cô vợ không biết lịch sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/luon-ben-canh-anh/chuong-12.html.]
Tay nghề của Cố Thanh, anh hiểu rất rõ, mặc dù là đàn ông nhưng cậu ta trang điểm rất tốt.
Quả thật là như vậy, sau khi cậu ta làm xong, Lạc Yên càng đẹp hơn trước.
Dù là như vậy nhưng anh cũng chẳng thưởng thức lâu. Trong suy nghĩ của anh, đúng là cô rất đẹp, nhưng đẹp thì có ích gì chứ? Tâm địa rắn rết như vậy, dù có đẹp đến mấy cũng khiến anh chán ghét.
"Đi thôi." Anh lãnh đạm nói rồi đứng dậy.
Lạc Yên dù không muốn nhưng vẫn đi theo phía sau anh đến gara. Sau khi lên xe, cô và anh ngồi ở hàng ghế sau. Từ khi lên xe đến giờ, cô vẫn luôn không hé lời, môi mím chặt, ánh mắt thì nhìn sang hai hàng cây bên đường.
Không phải là cô không muốn nhìn anh, chỉ là cô không có can đảm đó. Càng nhìn, trái tim cô lại càng thêm đau đớn.
Xe dừng lại trước đại sảnh, Âu Dực với một thân tây trang màu đen, vừa đặt chân xuống xe thì đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt.
Nhưng dường như anh đã không còn quá xa lạ với những tình huống như thế này. Sau khi bước xuống xe, anh khẽ quay người lại, tự tay mở cửa xe, để Lạc Yên bước ra ngoài.
"Vào thôi."
Có lẽ đây là hai từ nhẹ nhàng nhất mà anh nói với cô trong suốt hai ngày qua. Nhưng trong lòng cô lúc này lại không hề cảm thấy hạnh phúc, bởi vì dù ngữ điệu của anh có thay đổi thì ánh mắt anh nhìn cô vẫn như cũ, chứa đầy lạnh lẽo và chán ghét. Nhìn vào đôi mắt đó, cô cũng tỉnh táo hơn, nhắc nhở bản thân rằng Âu Dực chỉ đang diễn trước mặt người ngoài.
Âu Dực nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi cùng nhau bước vào trong, đưa cô đi giới thiệu với mọi người. Ở trước mặt người khác, anh chính là một người bạn trai mà các cô gái vẫn luôn ao ước, còn cô là cô gái may mắn được anh để mắt đến, khiến bao nhiêu người có mặt ở đây đều ghen tị và ngưỡng mộ không thôi.
Bọn họ không biết, đằng sau vẻ mặt dịu dàng mà anh nhìn cô kia là sự chán ghét đến cực điểm.
Bỗng nhiên từ phía xa có một người đàn ông bước đến, vẻ mặt anh ta ngả ngớn, cất giọng trêu đùa:
"Vợ sắp cưới của cậu không tồi đâu, ít nhất thì cô ấy đẹp hơn Lạc Mạn kia nhiều."
Người đàn ông này không phải ai khác, chính là bạn thân của Âu Dực - Lục Duy Khiêm.
Âu Dực chỉ cười nhạt rồi nhấp một ngụm rượu, tay vòng qua eo của Lạc Yên, kéo sát cô vào người mình. Lạc Yên mở to mắt nhìn anh, trong mắt không che giấu nổi vẻ sững sờ, bởi vì ngoại trừ đêm phát sinh quan hệ kia ra thì đây là lần điều tiên anh và cô tiếp xúc gần với nhau đến vậy.
Mùi nước hoa nam tính thoang thoảng trên người anh tỏa ra, vương quanh chóp mũi cô, vô cùng dễ chịu. Cả người cô bị anh ôm sát, mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ người anh truyền sang.