Ngay lúc này, bên ngoài cổng lại có thêm một chiếc xe khác chạy vào. Người đến chính là Cố Thanh, cậu nhanh chóng bước xuống xe, sau đó chạy vào nhà.
Vừa thấy Cố Thanh, Âu Dực quên cả mệt mỏi, lập tức hỏi cậu ta:
"Mạn Mạn đâu rồi?"
"Lạc tiểu thư đã được đưa về nhà an toàn rồi ạ."
Nghe được tin này từ Cố Thanh, anh cũng yên tâm được phần nào. Khi nãy thấy Lạc Mạn uất ức chạy ra khỏi chung cư, trong lòng anh vô cùng lo lắng, sợ rằng trong lúc đau khổ, Lạc Mạn sẽ nghĩ quẩn.
"Cậu chủ, hiện giờ báo lá cải và chính thống đều đang đồng loạt đưa tin về Lạc Yên tiểu thư, chúng ta nên xử lí thế nào ạ?"
"Không cần quan tâm đến cô ta."
Âu Dực nói một cách vô tình. Trong đầu anh lúc này chỉ có Lạc Mạn, vốn dĩ chẳng dành thời gian để giải quyết chuyện của Lạc Yên.
Cố Thanh nghe anh nói như vậy thì cũng không dám có ý kiến gì nữa. Một lúc sau, cả Cố Thanh và quản gia đều đi nơi khác, để lại không gian yên tĩnh cho Âu Dực.
Âu Dực ngồi một mình, đôi mắt nhìn vào hư không.
Trong lòng anh đã có dự tính, hiện tại đang là thời điểm nhạy cảm, tốt nhất thì ở trước mặt người ngoài, anh cứ đối xử với Lạc Yên như vợ của mình. Mặc dù anh rất không muốn để Lạc Mạn chịu uỷ khuất, nhưng ngoài cách này ra, anh cũng không còn cách nào khác.
Đợi đến khi chuyện này lắng xuống, anh nhất định sẽ giúp Lạc Mạn đòi lại công bằng, sẽ khiến Lạc Yên phải nếm trải đau khổ tột cùng.
Trong lúc suy nghĩ, Âu Dực đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc này, trong một căn phòng nào đó ở trên tầng ba.
Lạc Yên ngồi một góc, thẫn thờ nhìn chằm chằm bức ảnh thời niên thiếu mà anh treo trên tường.
Không hiểu sao cô lại muốn khóc rồi...
Thời điểm Âu Dực đang ngủ thiếp, Lạc Yên thì thẫn thờ, quản gia và Cố Thanh đều có việc riêng, không ai biết rằng trong một căn phòng khác, một người phụ nữ ước chừng 22 tuổi đang lén lút nghe điện thoại.
Người phụ nữ hạ thấp âm lượng đến mức chỉ có mình cô ta và Lạc Mạn nghe thấy:
"Chị Mạn Mạn, chị thật sự muốn em làm như vậy sao? Em sợ là..."
Người phụ nữ còn chưa nói xong, Lạc Mạn đã cướp lời:
"Không cần lo đâu, em chỉ cần cắt nhẹ phần dây áo của cô ta là được rồi. Đừng làm nó hỏng hoàn toàn, chú ý để sau khi cô ta đến bữa tiệc thì chiếc váy mới xảy ra sự cố."
"Chuyện này... em sợ Âu Tổng sẽ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/luon-ben-canh-anh/chuong-11.html.]
Người phụ nữ hơi do dự, mạo hiểm như vậy liệu có bị Âu Dực phát hiện ra không?
Lạc Mạn ở đầu dây bên kia như đọc được suy nghĩ của người phụ nữ kia, cô ta cất giọng dụ dỗ:
"Chị biết trong lòng em đang lo lắng, nhưng em yên tâm, chị nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho em."
Nghe cô ta nói như vậy, tia do dự trong mắt người phụ nữ cuối cùng cũng vơi dần đi.
"Được, em đồng ý."
...
Đúng như dự đoán của Lạc Mạn, sau khi Âu Dực tỉnh dậy liền lên tầng ba, tìm kiếm căn phòng mà hai người đàn ông kia đưa Lạc Yên vào, sau một lúc, rốt cuộc anh cũng tìm thấy.
Vừa mở cửa, đập vào mắt anh là hình ảnh cô gái nhỏ ngồi co người vào một góc, hai mắt cô sưng lên, đôi mắt luôn dán chặt vào bức ảnh mà anh treo trên tường.
Nhìn hình ảnh này, không biết vì sao, tim anh lại lỡ mất một nhịp.
Cô có cái gì đó khiến anh chợt rung động, hình ảnh này tưởng chừng rất nhếch nhác, nhưng bây giờ lại đẹp đến kì lạ.
Anh lắc đầu, cố gắng quên đi cảm xúc kì lạ vừa mới hiện lên kia. Sau khi điều chỉnh lại biểu cảm, anh lạnh giọng nói với cô:
"Một tiếng nữa cô sẽ cùng tôi đi dự tiệc, chuẩn bị cho tốt đi, đừng làm tôi mất mặt."
Nói xong câu này, anh cất bước rời đi.
Lạc Yên điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó vào phòng tắm tắm rửa đơn giản, rồi lại bước ra khỏi phòng.
Còn đang loay hoay tìm đường xuống tầng một, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện trước mặt Lạc Yên.
Lạc Yên biết người này, tên là Cố Thanh, là trợ lý của Âu Dực.
Khác với biểu tình lạnh lùng khiến người ta e ngại của Âu Dực, trên mặt Cố Thanh lúc nào cũng mang theo nụ cười.
Cậu ta đứng trước mặt cô, đưa cho cô một bộ váy rồi nói:
"Lạc Yên tiểu thư, tối nay cô sẽ cùng cậu chủ tham gia một buổi tiệc, đây là váy dự tiệc cho tôi đích thân chuẩn bị, cô nhanh chóng thay đi, 30 phút nữa chúng ta sẽ xuất phát."
"Tôi có thể không đi không?"
"Lạc Yên tiểu thư, xin lỗi cô, đây là lời của cậu chủ, tôi chỉ phụ trách chuyển lời lại, mong cô đừng làm khó tôi."
"Được rồi..." Lạc Yên miễn cưỡng trả lời, sau đó làm theo lời cậu ta, đi vào phòng thay đồ.
Chiếc váy mà cậu ta đưa đến là một chiếc váy dài, màu trắng, phần thân trên được đính kim cương, phía trước n.g.ự.c miễn cưỡng xem như kín đáo, hai dây áo mỏng như tơ lụa có đính kim sa, đơn giản nhưng cũng đủ nổi bật.