Trời bắt đầu tối, mới chia tay bạn về nhà.
Vừa mở cửa, Tống Quyền chạy đón, hề hề như thể từng chuyện gì xảy .
"Vợ yêu, em về , còn định gọi điện hỏi em cần tới đón nữa cơ!"
Anh cúi lấy dép trong nhà cho , đỡ lấy túi đồ trong tay .
"Vợ ơi, sai . Tại áp lực công việc lớn quá nên mới quát em, năng suy nghĩ. Em tha cho nhé?"
Lòng mềm xuống.
Tống Quyền cái nhận sai, mà thái độ cũng coi như chân thành.
Miệng lưỡi còn lúc cắn , vợ chồng sống với , va chạm là chuyện bình thường.
Anh nhường một câu, nhường một bước, coi như cho qua.
định trèo xuống thang để bỏ qua chuyện , thì trông thấy bà Triệu đang bên bàn ăn, vẻ đây chẳng gì xảy .
Tống Quyền cũng phát hiện ánh mắt , vội vàng bước tới dàn xếp:
"Vợ , bà Triệu kiếm tiền cũng dễ. Em cứ để bà tiếp , coi như nể mặt ? Đừng khó nữa mà."
"Tám ngàn thôi mà, hai vợ chồng chia , mỗi chỉ bốn ngàn một tháng. Anh em xin bà , chuyện bỏ qua nhé? Anh cũng dặn bà , bà sẽ cho đàng hoàng."
lạnh lùng thầm trong lòng.
Ánh mắt quét qua mặt Tống Quyền sang bà Triệu, chẳng thấy chút nào giống .
còn tưởng bà Triệu là ruột của chứ, mà hiếu thảo thế?
im lặng, nhưng Tống Quyền cho rằng đồng ý, kéo tay xuống bàn.
"Bữa cơm hôm nay cũng là bà Triệu nấu đấy, là món em thích. Vợ yêu, nể mặt nếm thử chút mà."
Tống Quyền gắp một miếng cá bỏ bát .
nếm thử.
Thịt cá mềm ngọt, mùi tanh chút nào.
cũng từng nhờ bà Triệu cá một , mùi tanh y như cá c.h.ế.t ba ngày trong bồn cầu.
Thậm chí còn cắn trúng cả vảy cá!
mở miệng định thì bà Triệu bắt đầu làu bàu:
"Không thích ăn thì cũng chẳng . Làm cá là phiền nhất, tốn thời gian của !"
Lúc đó chợt tỉnh ngộ.
Không cá phiền, mà là... cá cho thì bà thấy phiền!
Có Tống Quyền và chồng chống lưng, bà Triệu dựa cái danh " lớn tuổi", gì thì , chẳng sợ ai.
Tống Quyền buổi sáng ăn bánh mì uống sữa, trưa ăn ở căn tin công ty, chỉ buổi tối mới ăn ở nhà.
Còn thì khác, bữa sáng cần nấu bắp, luộc trứng, nấu mì. Vì tính chất công việc, giờ hành chính, nghỉ ngắt quãng, nên cũng nhờ bà nấu trưa.
chịu nổi nữa, vì bà Triệu thật sự đang qua mặt .
Còn Tống Quyền thì chịu , vì qua mặt là .
, đúng là... đòn thì đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/long-heo-nhan-pia-toi-nhin-chong-bao-dung-giup-viec/2.html.]
Tối đó, khi lên giường, sang hỏi:
"Anh chắc chắn là vẫn để bà Triệu tiếp tục việc ở nhà chứ?"
Trong bóng tối, giọng Tống Quyền vang lên đầy bất lực:
"Vợ , nấu ăn giặt giũ đều là chuyện nhỏ, em nhịn một chút ?"
Được thôi.
Vậy thì sẽ để cũng "trải nghiệm" hương vị qua loa.
Hôm vẫn dậy sớm như thường, chỉ là khi , nhắn bà Triệu một câu:
"Trưa nay món lòng heo kho tàu, bỏ hộp cơm cho . sẽ về lấy mang tới công ty ăn."
Bà Triệu cau mày, vẻ mặt đầy miễn cưỡng, môi mấp máy, nhưng vẫn gật đầu một cách bất đắc dĩ.
đến công ty, phòng việc, lập tức mở điện thoại, bật camera trong nhà lên.
Thật hôm nay nghỉ, nhưng rời khỏi nhà thì để bà Triệu tự do thể hiện?
Quả nhiên, rời bao lâu, bà xách giỏ chợ.
Gần 10 giờ, bà mới lò dò xách đồ về nhà.
Vừa bếp, bà Triệu bắt đầu loảng xoảng đập nồi, miệng chửi rủa om sòm:
"Con nó! Không là lòng heo khó ? Vừa thối ghê, rõ ràng là cố tình hành hạ !"
"Mồm thì to, cả ngày chỉ sai khiến khác!"
Thực ngoài chợ bán lòng heo sạch sơ qua.
loại đó thì đắt hơn.
Mà đắt hơn thì tiền bỏ túi riêng của bà ít .
Bà Triệu ném lòng heo bồn rửa, chất bẩn màu vàng rõ là gì văng tung tóe.
Đột nhiên, bà nở một nụ độc ác:
"Ăn ! Tao cho mày ăn! Hôm nay để mày nếm thử mùi vị của... cứt!"
"Không định đuổi tao ? Tao cho mày ăn cứt luôn!"
Nói , bà nấu một nồi nước, chẳng thèm rửa lòng, cứ thế vớt từ bồn ném nồi.
Nước sôi lên, cũng là lúc chất bẩn bên trong lòng trào .
Cả nồi nước chuyển sang màu vàng đục lẫn trắng, miếng lòng vẫn lềnh bềnh trôi nổi, khiến chỉ nôn tại chỗ.
Nồi đó coi như bỏ !
Sau khi luộc xong, bà mới "từ bi" nước, cho nhiều gia vị .
Có cứt thì ? Có mùi thì ?
Thêm nhiều gia vị là át thôi!
lặng lẽ tắt điện thoại.
Chồng , trưa nay lộc ăn đấy.