giật phắt tập lưu bút,  kẻ đang  đó.
“Anh cả  ngủ, đêm  lén lút dòm ngó chuyện riêng của  ?”
Dụ Cảnh thong thả :
“Thế  mấy hôm nay em trốn nhà chạy lung tung là vì tên Alpha ?”
Đầu ngón tay  chỉ  trang 52 của cuốn lưu bút, đúng ngay tên Thẩm Trì.
“Mùi hương   em bây giờ... giống hệt mùi  trang giấy .”
“Đồ bệnh hoạn!”
 c.h.ử.i một câu  đẩy phắt Dụ Cảnh  ngoài.
 lúc ,  cố ý để tay  khe cửa.
 là thằng điên,  nghĩ.
“Ít nhất hãy tìm Alpha ngang tầm Dụ gia. Nếu còn để  ngửi thấy mùi …”
Lời đe dọa  dứt,     tống  khỏi phòng.
Không  cái thứ tâm thần  mới xuất hiện một hai ngày. Hồi nhỏ còn bình thường, lớn lên  biến thành kẻ điên chính hiệu.
Dụ Cảnh  đưa về Dụ gia năm  lên năm.
Hắn hơn  hai tuổi, ngày   thường lon ton gọi " Cảnh" đằng .
Khi Dụ Hằng - bố  - đưa  về, chỉ  đó là con của bạn, tạm trú ở Dụ gia.
Mãi đến khi   qua đời,  của Dụ Cảnh ngang nhiên  cửa,  mới vỡ lẽ.
Thì  Dụ Cảnh chính là đứa con hoang bố  nuôi ngoài .
Một đứa con riêng còn lớn hơn  tới hai tuổi.
 là trò hề.
Tối hôm đó,  gặp  cơn ác mộng kinh hoàng.
Trong mơ, hai tay   trói chặt  ghế thẩm vấn, luồng ánh sáng chói lóa từ  chiếu thẳng  mặt. Thẩm Trì  đối diện, ánh mắt sắc như d.a.o khoét sâu   .
Đột nhiên   dậy, tiến  gần... từng bước... từng bước...
Đến khi   còn đường lui,   lạnh:
"Loại Omega đê tiện như em... đáng  nhốt  suốt đời mới ..."
Mọi thứ trong mơ sống động đến rợn . Đầu ngón tay lạnh thấu xương của Thẩm Trì chạm  cằm . Nửa đêm tỉnh giấc,   bật dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng.
Gần một tháng nay  tránh mặt Thẩm Trì, kể từ  giấc mơ . Đến ngày thứ hai mươi bảy, điện thoại  bỗng nhận  tin nhắn của :
“Tiền viện phí đủ .”
Năm phút ,  nhắn thêm hai dòng:
“Cậu đến lấy  ?”
“Hay  mang qua?”
“Không cần.”
 trả lời.
Thẩm Trì im lặng đến tận 1 giờ sáng. Chuông điện thoại réo vang khiến  giật  tỉnh giấc.
"Kỳ phát tình của  sắp đến   ?"
Tin nhắn từ Thẩm Trì.
 chợt tỉnh táo hẳn.  , kỳ phát tình  chuẩn  hành hạ . Omega  phân hoá  chỉnh như , càng cần pheromone của bạn đời Alpha để trấn an trong những ngày .
Đi gặp   cuối thôi.
Xanh Xao
Hít   cuối thôi, từ nay về   tự  chống chọi.
"Mai em sẽ tìm . Anh thấy gặp ở  thì tiện?"
Lần đầu tiên Thẩm Trì trả lời  ngay lập tức:
"Tối mai  đến bệnh viện thăm bà."
Đứng  cửa phòng bệnh, một  nữa  khẳng định nghi vấn bấy lâu nay.
Màn hình bình luận chỉ  kích hoạt khi  tiếp xúc với Thẩm Trì.
Như lúc , thậm chí  còn  kịp đối mặt với :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/loai-omega-de-tien-nhu-em-nen-bi-nhot-lai-vinh-vien-moi-phai/chuong-2.html.]
“Dụ Trăn đúng là trơ trẽn, đuổi theo Thẩm Trì đến tận bệnh viện,  chăng  lấy ơn buộc  đền đáp?”
“Chuẩn đấy, loại  như Dụ Trăn, ép Thẩm Trì lấy  báo đáp cũng   trò.”
“Sau khi Thẩm Trì trả hết nợ, Dụ Trăn hết đất diễn  nhỉ? Đừng để   xuất hiện nữa là .”
“Bao giờ bé cưng Giản Du của chúng  mới xuất hiện đây! Gào thét vì cảnh giằng co giữa   và Thẩm Trì!”
Giản Du chắc là Omega chính thất tương lai của Thẩm Trì.
Lồng n.g.ự.c  thắt , đưa tay gõ nhẹ cánh cửa phòng bệnh.
 chờ đợi cảnh Thẩm Trì mở cửa, ném tiền  mặt , quát bảo  đừng quấy rầy nữa.
   :
"Phiền  dành chút thời gian  ? Bà   trực tiếp cảm ơn ."
 định từ chối nhưng đôi chân    lời mà bước .
Đây là phòng bệnh đơn,  khi    cứu là bà nội Thẩm Trì,   đặc biệt sắp xếp.
Thẩm Trì lạnh lùng khó gần, nhưng  bà nuôi nấng   hiền hậu, hoạt bát.
 trò chuyện cùng cụ già hồi lâu, khi  kể về chuyện dở  dở  thuở nhỏ của Thẩm Trì,  bật  thành tiếng.
Thẩm Trì khẽ nhíu mày:
"Bà ơi!"
Lần đầu   Thẩm Trì  năng với giọng điệu  khó chịu như thế.
Con   giờ đây mang chút sức sống, đáng yêu lạ thường.
Không khí ấm áp chẳng kéo dài bao lâu, bởi những dòng bình luận  ầm ĩ:
“Cái quái gì thế ! Tác giả  dài dòng chỉ để tô vẽ cảnh yên bình trong phòng bệnh ?”
“Đáng lẽ Thẩm Trì  ném tiền  mặt Dụ Trăn, bảo   biến  chỗ khác chứ!”
“Lúc nãy Thẩm Trì   với Dụ Trăn  đấy? Diễn quá lố !”
Thẩm Trì   với  ?
  Thẩm Trì,  vẫn bình thản như , môi mỏng khẽ mím.
Thì  bình luận trực tiếp cũng   dối .
“Em   đây.”
  phắt dậy.
“Bà ơi, cháu  nhé,  dịp cháu sẽ  thăm bà.”
Sẽ chẳng còn dịp nào nữa ,  nghĩ thầm.
Cụ già gật đầu :
“Ừ,  cẩn thận nhé.”
“ tiễn .”
Thẩm Trì cũng  lên, theo   khỏi phòng bệnh, vẻ mặt đầy tâm sự.
Đến khi   bên lề đường đợi xe, Thẩm Trì vẫn lặng lẽ  .
Anh mặt lạnh như tiền, hai tay siết chặt.
Thẩm Trì mà  ấp úng thế , đúng là khoảnh khắc  một  hai.
“Anh định tiễn em về nhà ?”
 buông lời hỏi mỉa.
Thẩm Trì im lặng.
“Hay  điều gì  ?”
Lần   gật đầu.
“Có gì thì  mau ! Sao đột nhiên khúm núm thế?”
 càu nhàu.
Kỳ phát tình sắp đến, tuyến thể  đang nóng ran âm ỉ.
Không  pheromone Alpha của Thẩm Trì xoa dịu,  sợ  sẽ  kìm  mà giật phăng miếng dán cách ly của  giữa phố.
Vốn hôm nay định hít hà Thẩm Trì  cuối, nào ngờ mấy dòng bình luận   khiến hứng thú của  tan biến.