Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LỠ NGỦ NHẦM BOSS PHẢN DIỆN - Chương 6: Anh ấy là vị hôn phu của tôi.

Cập nhật lúc: 2025-05-16 16:43:26
Lượt xem: 1,028

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một giọng nói chói tai vang lên sau lưng:

“Hừ, tưởng đâu không dám tới chứ.”

 

Giang Vân Âm bước tới, mặc chiếc váy hồng thắt nơ, trang điểm ngọt ngào như búp bê.

 

Chiếc váy đó… vốn là quà bà nội gửi riêng cho tôi.

 

Nhưng ngay khi thấy nó, cô ta nói mình thích, mẹ tôi lập tức lấy cho cô ta mà chẳng buồn hỏi ý tôi.

 

Dù váy hơi rộng, nhưng hôm nay cô ta vẫn cố tình mặc, rõ ràng là để chọc tức tôi.

 

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười nhạt:

“Không ngờ cô dám đến thật. Vì cưới được Lục Văn Châu mà làm đến mức này, đúng là mặt dày.”

 

“Tiếc là trong mắt anh ấy, cô chỉ là một con giúp việc biết nghe lời. Anh ấy chỉ chịu cưới vì muốn bảo vệ tôi thôi.

 

“Con gái phải biết thân biết phận. Thứ không thuộc về mình thì đừng mơ tưởng.”

 

Tôi nhếch môi cười:

“Vậy sao chị không sợ tôi không chịu ‘rửa mặt’ cho chị trước đám đông?”

 

Sắc mặt Giang Vân Âm sầm lại:

“Cô đừng quên—chuyện này không phải do cô quyết định.”

 

Cô ta bất ngờ nắm lấy tay tôi, móng tay sắc nhọn bấm sâu vào da.

 

Tôi hất tay ra—rất nhẹ thôi.

 

Thế mà cô ta ngã nhào ra sau, ngồi bệt xuống sàn.

 

Giang Vân Âm nhìn tôi đầy tủi thân, mắt đỏ hoe:

“Em à, chị và Lục Văn Châu không có gì cả. Sao em lại ghét chị như vậy?”

 

Giọng cô ta đủ lớn để cả sảnh yến tiệc nghe thấy.

 

“Vân Âm!”

 

Lục Văn Châu đẩy tôi ra, lao đến đỡ lấy cô ta.

 

Anh ta ôm cô ta, trừng mắt nhìn tôi, thất vọng cùng cực:

“Giang Vãn Ý! Em ghen tuông đã đành, bịa chuyện bôi nhọ chị mình cũng đành, giờ còn dám ra tay đánh người?!

 

“Anh thật sự quá thất vọng về em.

 

“Nhanh, xin lỗi chị em ngay! Nếu không… đừng trách anh tuyệt tình!”

 

Mẹ tôi cũng gào lên:

“Con tiện nhân này từ nhỏ đã ghen tị với chị nó! Tao thật hối hận vì đã sinh ra mày!

 

“Đáng lẽ lúc mày mới đẻ ra, tao nên bóp c.h.ế.t mày luôn cho rồi!”

 

Khách khứa bắt đầu bàn tán:

 

“Ra là nhị tiểu thư nhà họ Giang ghen ghét chị mình à…”

 

“Còn nhỏ mà lòng dạ độc địa thế, mất hết mặt mũi dòng họ.”

 

Ngay lúc đó, Yến Minh Sí bước xuyên qua đám đông, chắn trước mặt tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi đầy bảo vệ.

 

Tôi lùi lại một bước, khẽ nói:

“Không sao, để em tự giải quyết.”

 

Tôi hít sâu, bấm nút trên chiếc điều khiển nhỏ.

 

Tất cả ánh mắt lập tức dồn về màn hình lớn giữa đại sảnh.

 

Trên đó phát đoạn video:

 

Giang Vân Âm ngồi lên đùi Lục Văn Châu trong phòng trang điểm, cười ngọt như mía lùi.

 

"Em đã xúi Vãn Ý cầu hôn anh rồi. Chắc anh không nỡ từ chối chứ?"

 

“Hừ… nếu không phải ba năm trước lúc anh gãy chân, cô ta chăm anh như con chó, lấy lòng mẹ anh… thì sao anh chịu yêu chứ?”

 

“Nói tốt nghe thì là ngoan ngoãn, chứ thật ra chẳng khác gì bảo mẫu cả.”

 

“Ba năm qua còn đỡ, không đòi cưới. Mà nếu cô ta dám mở miệng, tôi sẽ chia tay ngay.”

 

"Yêu chơi thì được, cưới cô ta á? Nghĩ tới đã thấy rùng mình."

 

Màn hình chiếu đến đoạn Giang Vân Âm ve vãn trên đùi anh ta.

 

Tiếng cười rít, tiếng mơn trớn… tất cả đều rõ mồn một.

 

Sảnh tiệc im lặng đến đáng sợ.

 

Giang Vân Âm mặt cắt không còn giọt máu, ngã gục dưới đất.

 

Lục Văn Châu gào lên:

“Tắt! Tắt ngay cái video đó đi!”

 

Khách mời bắt đầu đổi giọng:

 

“Thật tội cho nhị tiểu thư… có người chị như thế đúng là tai họa.”

 

“Cướp cả bạn trai của em gái, còn giả vờ thánh thiện?”

 

“Cái váy cô ta mặc—tôi từng thấy bà nội Vãn Ý đặt riêng ở Paris cho cháu gái mình mà!”

 

Không khí hỗn loạn đến nghẹt thở.

 

Tôi đứng đó, lòng bình thản như mặt hồ mùa thu.

 

May mà lúc đó tôi không khóc, mà giơ điện thoại lên quay lại toàn bộ.

 

Yến Minh Sí nắm tay tôi, mắt ánh lên niềm tự hào:

“Làm tốt lắm.”

 

Tôi cười, chớp mắt nghịch ngợm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-ngu-nham-boss-phan-dien/chuong-6-anh-ay-la-vi-hon-phu-cua-toi.html.]

“Anh không thấy em quá ác à?”

 

Anh khẽ lắc đầu:

“So với anh, em còn quá hiền.”

 

Không hổ danh là phản diện.

 

Lục Văn Châu nghiến răng:

“Giang Vãn Ý! Hóa ra mọi chuyện là do cô giở trò!

 

“Cô ác độc như vậy,

 

“Đừng hòng tôi cưới!”

 

Tôi bật cười khinh bỉ:

“Anh tưởng cưới anh là vinh hạnh lắm sao, Lục Văn Châu?

 

“Tôi từng thích anh, nhưng anh chỉ biết giẫm đạp tình cảm ấy. Anh tưởng tôi không thể rời bỏ à?

 

“Thực ra tôi nên cảm ơn anh. Nhờ có anh… tôi mới gặp được Yến Minh Sí.”

 

Tôi khoác tay Yến Minh Sí, quay sang mọi người:

“Xin trân trọng giới thiệu—anh ấy là vị hôn phu của tôi.

 

“Tối nay, chúng tôi còn có hẹn. Xin phép cáo lui.”

 

Bình luận phát rồ, tung hoa:

 

【Ôi trời ơi! Cuối cùng cũng được công khai rồi!】

 

【Phản diện chờ ngày này chắc ba kiếp luôn ấy… cảm động quá!】

 

Tôi cảm thấy tay anh đang siết nhẹ eo tôi—rõ ràng có chút run rẩy.

 

Rời khỏi sảnh tiệc, anh lập tức cúi xuống hôn tôi.

 

Anh vùi đầu vào hõm cổ tôi, giọng thì thầm khẽ run:

 

“Vãn Ý… cuối cùng em cũng là của anh.”

9

Sau này, tôi nghe nói—vì đắc tội với Yến Minh Sí, Lục Văn Châu bị tước bỏ quyền thừa kế.

 

Vị trí người kế nhiệm rơi vào tay anh trai hắn.

 

Tôi tưởng hắn sẽ hận tôi thấu xương.

 

Nào ngờ… hắn lại chủ động tìm tôi.

Vừa thấy mặt, hắn đã nắm lấy tay tôi, giọng khàn đặc:

“Em đến với Yến Minh Sí … là để chọc tức anh đúng không?”

 

Tôi bật cười vì quá tức:

“Anh lấy đâu ra cái tự tin đó vậy?”

 

Hắn nghiến răng:

“Anh không tin. Em đã thích anh lâu như vậy, sao có thể nói quên là quên được? Em đang dối lòng, đúng không?”

 

Tôi hất mạnh tay hắn ra.

 

“Đúng, trước kia là tôi sai.

 

Sai ở chỗ—tôi không nên đánh mất lòng tự trọng mà đi thích một người như anh.

 

“Anh vừa hưởng thụ sự quan tâm của tôi, vừa quay lưng cười nhạo tôi là ôsin

 

“Lục Văn Châu, anh nghĩ như vậy là ngầu lắm sao?”

 

“Nhưng không sao. Tôi chịu trách nhiệm cho lựa chọn sai của mình.

 

Còn anh… từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

 

Tôi chợt nhớ ra điều gì, khẽ cười:

“Anh đến nói những lời này với tôi… chẳng lẽ vì bị tước quyền thừa kế, muốn tôi cầu xin giúp anh trước mặt Yến Minh Sí?”

 

Câu nói đó như mũi d.a.o cắm thẳng vào tim hắn.

 

Đúng rồi, tôi đoán trúng rồi.

 

Tôi cười lạnh, không buông tha:

“Xin lỗi nhé. Không những tôi sẽ không cầu xin giùm anh, mà còn đổ thêm dầu vào lửa ấy chứ.

 

“Anh vẫn còn chút cổ phần trong tay đúng không? Yên tâm đi, không bao lâu nữa… đến cái đó anh cũng mất nốt.”

 

Lục Văn Châu nghiến răng, giận dữ:

“Giang Vãn Ý, sao em có thể độc ác đến mức này?”

 

Hắn chắn ngang cửa, không chịu đi.

 

Cuối cùng vẫn bị bảo vệ kéo đi trong tiếng chửi rủa.

 

Danh tiếng của Giang Vân Âm trong giới thượng lưu cũng hoàn toàn sụp đổ.

 

Lục Văn Châu bắt đầu hận cô ta.

 

Dù bị ép tiếp tục mối quan hệ, nhưng từ đó trở đi, hắn không còn chút dịu dàng nào với cô ta.

 

Chỉ còn đánh—chửi.

 

Nhưng tất cả… chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

 

Rời xa Lục Văn Châu, tôi bắt đầu dốc sức vào sự nghiệp.

 

Tình yêu và sự nghiệp—cả hai đều viên mãn.

 

Trong lúc nghiên cứu một dự án hợp tác mới, Yến Minh Sí ngồi cạnh tôi, nhẹ nhàng chỉ dẫn từng bước.

 

Tôi nghiêng đầu, khẽ hôn lên môi anh.

 

Đừng hoài phí thanh xuân vì một người chẳng hề yêu bạn.

Hãy giữ tình yêu cho người thực sự xứng đáng được bước vào cuộc đời bạn.

(Hết)

Loading...