Trong lúc đầu óc mơ hồ, tôi đã nhầm Yến Minh Sí là Lục Văn Châu. Cứ thế mà bám lấy anh, để mặc anh “nhặt được món hời”, hết kiểu này đến kiểu khác suốt cả đêm.
Hôm sau, để thử xem Lục Văn Châu có ghen không, tôi cố ý hôn Yến Minh Sí trước mặt anh ta, còn mạnh miệng tuyên bố: “Anh ấy là bạn trai tôi.”
Tôi cảm nhận được rõ ràng—khi nghe hai chữ "bạn trai", tim Yến Minh Sí đập rộn ràng hẳn lên.
Lúc đó ánh đèn mờ ảo, Lục Văn Châu không thấy rõ mặt anh.
Chỉ nhàn nhạt nói một câu:
“Ồ, chúc mừng.”
Sau chuyện đó, tôi vừa bối rối vừa tức tối, để lại cho Yến Minh Sí một tin nhắn lạnh tanh:
【Chia tay đi, kỹ năng giường chiếu của anh tệ quá, tôi không cần anh nữa.】
Rồi lặng lẽ biến mất khỏi đời anh.
Tin nhắn của anh cứ tới liên tục:
【Cô dám chia tay thì thử xem.】
【Cho cô một tiếng, đến căn hộ của tôi. Chúng ta nói chuyện tử tế.】
【Cô đang ở đâu? Tôi đến tìm.】
【Trả lời tôi đi.】
【Lúc nãy tôi nóng nảy quá sao? Xin lỗi… Tôi sai rồi. Sẽ không như vậy nữa. Thật đấy.】
【Vãn Ý… tại sao lại chia tay? Tôi không muốn chia tay mà.】
【Gần đây là do tôi không làm cô hài lòng sao? Tôi sẽ tập luyện, tôi hứa… Đừng rời xa tôi.】
Tôi đọc hết nhưng không trả lời.
Rồi chặn anh, xóa sạch mọi liên lạc.
Không trách anh hận tôi.
Bởi vì… tôi thật sự đã đối xử quá tệ với anh.
Giang Vân Âm kéo tay tôi, thì thầm:
“Vãn Ý, em đang ngây người gì đấy?”
Rồi cô ta quay sang nhìn Lục Văn Châu, tỏ vẻ e lệ:
“Văn Châu, Vãn Ý có chuyện muốn nói với anh.”
Cô ta cúi đầu thì thầm với tôi:
“Mọi thứ chị chuẩn bị xong cả rồi, em cứ mạnh dạn cầu hôn đi.”
Mọi thứ… đều đã được sắp đặt. Cả cái sân khấu này, là họ dựng nên để tôi làm trò hề.
Chỉ cần tôi cầu hôn, anh ta sẽ dội cho tôi một gáo nước lạnh ngay trước mặt tất cả mọi người, rồi tuyên bố người anh thực sự yêu là… chị tôi.
Đẩy tôi thành trò cười lớn nhất buổi tiệc.
Vì động tác của Giang Vân Âm, những vị khách danh giá quanh tôi đều dừng lại, ánh mắt đổ dồn vào tôi—người đang cầm bó hoa và nhẫn đính hôn.
Yến Minh Sí cũng ngừng nói chuyện. Ánh mắt u tối như đêm sâu dừng lại trên người tôi, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
Áp suất không khí quanh anh hạ xuống đáng kể.
Cái sân khấu đã dựng sẵn. Tôi mà không diễn… hình như không được rồi.
Nhưng trong tình huống này… tiến thoái lưỡng nan.
Bình luận cứ dồn dập hiện lên:
【Nữ phụ à, sao không cầu hôn phản diện luôn đi? Cầu xong thì dù có đòi sao trên trời, anh ta cũng sẵn lòng hái cho cô đấy.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-ngu-nham-boss-phan-dien/chuong-2-xin-loi-toi-khong-hung-thu.html.]
【Đúng rồi, chỉ cần cúi đầu một cái, phản diện có thể đạp nát cả cặp đôi chính cho cô.】
【Nhưng nếu cô dám cầu hôn người khác ngay trước mặt anh ta… ngày mai chắc không xuống nổi giường đâu.】
Tôi bật cười trong lòng.
Sau những gì tôi đã làm với Yến Minh Sí, anh sẽ chấp nhận lời cầu hôn của tôi sao?
Anh thậm chí còn không muốn nhìn thấy tôi, huống gì là… cưới tôi.
Nhưng tôi đã từng làm tổn thương anh.
Nên, tôi đồng ý… để anh có cơ hội trả thù.
Tôi gật đầu:
“Tối nay tôi đến đây, đúng là để cầu hôn một người.”
Nụ cười của Giang Vân Âm rạng rỡ hẳn lên.
Tôi từ từ nâng bó hoa lên.
“Người tôi muốn cầu hôn là…”
Lục Văn Châu mỉa mai:
“Cô định cầu hôn tôi à? Cô cũng xứng?”
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên quay đầu hét lên:
“Yến Minh Sí! Tôi… có thể cầu hôn anh không?”
Mọi người sững sờ. Bình luận cũng lặng đi vài giây.
【Có ai tát tôi hai cái không? Tôi nhìn nhầm rồi đúng không? Nữ phụ thật sự cầu hôn phản diện á?!】
【Trời ơi!!! Cô bé cừu non rơi vào hang sói rồi. Mấy người biết không? Hồi xưa nữ phụ từng nói anh ấy 'yếu sinh lý' đấy. Vết thương lòng đó, phản diện ôm suốt mấy năm trời.】
【Dám chia tay bằng lý do đó… nghĩ mình là nữ chính chắc?】
Yến Minh Sí vẫn đứng im không động đậy.
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Quả nhiên, anh không đồng ý.
Lục Văn Châu tái mặt.
“Giang Vãn Ý, em nói cái gì vậy? Mau xin lỗi tổng giám đốc Yến đi! Coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Giang Vân Âm vội vàng chạy đến, kéo tay tôi, đẩy mạnh tôi về phía Lục Văn Châu:
“Em bị sao thế? Không phải nói tối nay sẽ cầu hôn Văn Châu sao? Em quấy rầy tổng giám đốc Yến làm gì? Đó là người em trèo lên được à?”
Tôi khẽ cười:
“Tôi chưa từng có ý định cầu hôn Lục Văn Châu. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, mà thỏ còn chẳng ăn cỏ gần hang nữa là.
Yêu chơi chơi thì được, chứ kết hôn? Xin lỗi, tôi không hứng thú.”
Lục Văn Châu ngây người, dường như không tin nổi những lời ấy lại do tôi nói ra.
Giang Vân Âm tức tối:
“Em nói linh tinh gì vậy? Không phải em luôn nói yêu Văn Châu đến mức ‘không lấy anh ấy thì không cưới ai sao’?”
Tôi giả vờ ngơ ngác:
“Chị à, chị đang nói gì thế? Mà… tôi vừa thấy chị và Văn Châu hôn nhau trong phòng trang điểm đấy.”
Mặt Giang Vân Âm trắng bệch, rồi đỏ ửng lên trong nháy mắt.
“Không… không phải như em nghĩ… Chị…”