5
Cược đã lập, tôi nôn nóng muốn về nhà để lật bản thỏa thuận ra xem.
Phó Thịnh thì chẳng vội vã gì, ngược lại, trông anh còn bình thản đến phát bực, làm tôi sốt ruột liên tục giục anh.
Phó Thịnh hỏi: “Đừng vội, em uống nhiều thế rồi còn đi nổi không?”
“Tất nhiên là được chứ!”
Tôi nhảy dựng lên ngay tại chỗ, định biểu diễn luôn màn đi thẳng cho anh xem.
“Thấy chưa? Có thẳng không nào!”
Phó Thịnh thở dài ôm trán, bước đến bế ngang tôi lên.
“Đi thẳng rất giỏi, lần sau đừng đi nữa.”
Tôi lập tức cảm thấy mình bị xem thường, nghiến răng cấu lấy tay anh, gằn giọng:
“Này! Anh xem thường em đấy à? Bây giờ em có chạy tám trăm mét cũng không thành vấn đề đâu nhé!”
Vì tôi cứ lắc qua lắc lại nên Phó Thịnh phải đổi sang bế bằng một tay.
Anh bế tôi đi băng băng, hơi thở vẫn đều đều như không.
“Nếu anh không ngăn em lại, đừng nói tám trăm mét, tám mét em cũng không đi nổi.”
“Phía trước có cái cột điện đó, cô gái nhỏ đi đường mà không nhìn đường à.”
Anh điềm tĩnh đi vòng qua cột điện, còn tôi thì xấu hổ không nói nổi câu nào.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Gió lạnh thổi qua, làm tôi tỉnh ra kha khá, nhớ lại mấy chuyện vừa xảy ra thì chỉ thấy hối hận.
Thể diện của tôi coi như mất sạch trong một đêm rồi!
Cảm thấy bản thân chẳng còn mặt mũi nào, tôi úp mặt vào n.g.ự.c Phó Thịnh.
Cứ thế, đoạn đường còn lại, cả hai đều không nói thêm lời nào.
Từng bước chân anh đưa theo cái đung đưa nhè nhẹ của cánh tay, khiến tôi cảm giác như đang trở về chiếc nôi thời thơ ấu… rồi dần dần ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra đã là trưa hôm sau.
Vừa tỉnh dậy, đầu đã đau như búa bổ, mà đau nhất là khi nhớ lại mấy cảnh tượng tối qua.
Cứu…
Tôi xuống lầu, cứ nghĩ người nào đó đã đi làm rồi.
Ai ngờ, Phó Thịnh vẫn ngồi ngay trước ghế sofa, ngẩng đầu lên nói: “Tỉnh rồi à?”
“Anh… anh vẫn đang đợi em sao?”
Nhớ lại vụ cược non nớt tối qua, tôi thấy không tự tin cho lắm, rụt rè hỏi.
Phó Thịnh gật đầu: “Ăn sáng trước đi.”
Tôi lập tức quét sạch đồ ăn trên bàn như một cơn bão, sau đó ngồi ngoan ngoãn trước mặt anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-lo-khong-ngoan/chuong-4.html.]
Rượu tan rồi thì cũng tan luôn cái can đảm lúc say.
Giờ đối mặt với Phó Thịnh, tôi còn chẳng dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
“Sao thế, không dám nhìn anh à? Hôm qua thì khí thế lắm mà.”
Tên xấu xa này còn châm chọc tôi nữa.
Tôi lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào anh.
“Hôm qua là em uống say nên đã làm ra vài chuyện không chín chắn. Em không nên tự ý đi bar, lại còn gọi cả người mẫu nam…”
“Còn vụ cá cược nữa, thật ra, cũng chỉ vì em bốc đồng trẻ con nên mới lỡ miệng nói ra. Anh đừng để tâm nhé.”
Tôi thành khẩn kiểm điểm bản thân.
Lúc trước đã nói là sau khi liên hôn thì phải tôn trọng đối phương, chuyện tối qua đúng là tôi sai.
Chủ yếu là Phó Thịnh cứ luôn xem tôi như trẻ con, thích răn dạy tôi, còn hơn cả ba tôi nữa.
Giờ bình tĩnh lại, tôi thấy, thôi thì cứ nhẫn nhịn cho qua.
Dù sao hai nhà cũng đang hợp tác, không thể vì chuyện nhỏ mà làm rạn nứt tình cảm được.
Hơn nữa, trước khi cưới Phó Thịnh không hề có scandal, sau cưới cũng thế.
Hai bên cứ giữ đúng mực là đủ rồi.
Tôi nghĩ mình nên nhường một bước, ít nhất để mối quan hệ không quá căng thẳng là được.
Nhưng Phó Thịnh lại cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Không.”
Ánh mắt anh chứa đầy thứ cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi.
“Đã nói ra thì phải làm được. Người lớn thì phải chịu trách nhiệm với lời mình nói.”
Phó Thịnh lấy bản thỏa thuận, mở ra và đẩy tới trước mặt tôi.
Anh hoàn toàn không để tôi có cơ hội rút lui, giấy trắng mực đen mở ngay trước mắt tôi, rõ ràng từng chữ một.
“Trong thời gian thực hiện thỏa thuận, bên A và bên B phải duy trì hình ảnh trước công chúng, không được có hành vi ngoại tình, tìm ‘bé ba’, đi bar gọi người mẫu nam, hẹn hò tùy tiện…”
Tôi trừng mắt nhìn bản thỏa thuận.
Điều khoản này bị kẹp giữa hàng tá điều khoản khác, chữ dày đặc như bùa chú, lúc ký tôi căn bản chẳng để ý tới.
Câu nói cuối cùng của Phó Thịnh khiến tôi không thể rút lui được nữa:
“Em luôn nói mình không phải trẻ con, chẳng lẽ giờ lại muốn dùng một câu đùa để xí xóa mọi chuyện như con nít sao?”
Tôi không thể phản bác, đành cắn răng thừa nhận:
“Được, chuyện này là em của tôi, em nhận thua.”
“Tuần tới, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh.”
Trong lòng tôi chỉ đang nghĩ: Tên này lại chuẩn bị lải nhải dạy dỗ tôi cả tuần nữa, phiền c.h.ế.t đi được.
Lúc nào anh cũng lấy cái mác lớn hơn tôi năm tuổi để ra vẻ như đang nuôi con gái vậy!