LỘ LỘ KHÔNG NGOAN - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-04-10 13:27:30
Lượt xem: 737

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“A-lô ~”

Giọng tôi lúc này đã bắt đầu luyến láy.

“Lâm Lộ, em đang làm gì vậy?”

Giọng nói trầm thấp của Phó Thịnh vang lên từ đầu dây bên kia, giọng điệu rõ ràng là đang rất tệ.

Tôi bị cuộc gọi của Phó Thịnh dọa cho bừng tỉnh.

Nhìn dòng tên lưu trong máy “Phó đại phản diện”, mồ hôi lạnh trên người tôi bắt đầu túa ra.

“Em… em đang ngủ ở nhà mà.”

Tôi vội nói dối là ngủ say nên không nghe thấy điện thoại.

Đầu óc vẫn còn chưa tỉnh hẳn, tôi hoàn toàn quên mất mình đang ở trong quán bar, âm nhạc ầm ĩ như vậy thì ngủ cái quái gì được.

“Ha, ngủ ở quán bar à?”

“Cô Lâm có hứng thú thật đấy.”

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Giọng Phó Thịnh trong điện thoại vang lên đầy mỉa mai, cơn giận sắp bùng nổ.

Ánh mắt tôi liếc thấy bạn thân nằm ngủ say sưa trên sofa, miệng không kiểm soát được, buột miệng nói ra hết suy nghĩ trong lòng:

“Thì sao? Bạn em còn ngủ ngon lành kia kìa.”

Vừa không có lý, vừa ngang ngược, hoàn toàn không nhận ra mình vừa tự thú tội.

Phó Thịnh chẳng thèm đôi co thêm, chỉ lạnh giọng nói:

“Rút tay em khỏi người mẫu kia ngay, nếu không thì đừng mong giữ được cái tay đó.”

Giọng nói này không giống phát ra từ điện thoại…

Mà giống như... phát ra từ ngay sau lưng tôi, tại cái bàn phía sau.

Tôi như một con robot bị kẹt động cơ, cứng ngắc quay đầu lại…

Đúng lúc va ngay ánh mắt của Phó Thịnh.

Toang thật rồi, bị bắt tận tay rồi.

 

4

Sắc mặt Phó Thịnh đen như người áo đen trong mấy bộ phim hoạt hình.

Tôi bị anh túm cổ, lôi thẳng từ ghế sô-pha đứng dậy.

Lúc đó, tôi sợ đến mức hồn bay phách lạc, chỉ muốn níu cái cột nào đó để sống sót.

 

Và người đầu tiên chịu trận, không ai khác chính là số hai.

Tôi bám chặt lấy cánh tay số hai không buông, đổi lại là tiếng nghiến răng ken két của Phó Thịnh.

“Em còn chưa buông tay à? Thích người ta như thế sao không chọn liên hôn với nó đi?”

Tôi: “Gì cơ, anh ơi anh đang lảm nhảm cái quái gì vậy?”

 

Bị tôi ôm chặt không buông, đến số hai cũng bị gương mặt lạnh lùng của Phó Thịnh dọa cho hết hồn, liên tục gỡ tay tôi ra:

“Không phải đâu chị dâu, hai người cãi nhau thì cũng đừng kéo tôi vào chứ!”

Phó Bắc khó khăn lắm mới gỡ được tôi ra, giơ hai tay lên biểu thị trong sạch:

“Anh ơi! Em xin làm rõ trước, em với chị dâu chỉ là bạn nhậu thuần túy mà thôi!”

“Ngoài uống rượu ra, em chẳng làm gì hết, thậm chí, em còn giúp anh chắn được một làn tình địch đấy chứ!”

Phó Bắc nhìn có vẻ oan ức nhưng giọng điệu thì đầy hứng thú như đang xem kịch vui.

“Nếu không nhờ em kịp thời báo tin, chắc giờ này anh vẫn còn khóc ở nước ngoài đó.”

 

Phó Thịnh không nói gì, chỉ liếc mắt một cái, Phó Bắc lập tức câm như hến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-lo-khong-ngoan/chuong-3.html.]

“Thôi được rồi, chuyện nhà các người thì tự xử đi nhé, em xin rút trước!”

Nói xong, như bôi dầu dưới chân, cậu ta kéo cả đám người lộn xộn đi luôn một thể.

 

Tôi ngây người, trố mắt nhìn màn tương tác giữa Phó Thịnh và số hai.

Tôi há hốc mồm: “Khoan đã! Hai người quen nhau à?”

Phó Thịnh lạnh nhạt đáp: “Không quen.”

Hai người nói chuyện trơn tru vậy mà bảo không quen, ai tin cho nổi?!

Rõ ràng là người nhà, chắc chắn có quan hệ m.á.u mủ gì đó.

Bảo sao số hai lại giống Phó Thịnh đến vậy.

 

hưng khoan... giờ hai người này quen nhau hay không không quan trọng. 

 

Quan trọng là tôi lén trốn ra ngoài chơi lại bị bắt tại trận!

Nghĩ tới việc mình đang trong diện “tội phạm bị truy nã” trước mặt Phó Thịnh, tôi lập tức không dám ngẩng đầu lên.

Ánh mắt bắt đầu đảo loạn, rồi chợt nảy ra một ý:

“Cái đó… em có thể giải thích mà!”

“Thật ra là tại bạn thân em đang phải chịu áp lực lớn, lại còn vừa chia tay với một thằng tồi, nên mới rủ em ra bar uống rượu giải sầu…”

 

Phó Thịnh không nói, chỉ lặng lẽ nhìn tôi diễn như đang xem hài độc thoại.

“Tiếp đi.”

Trông anh như đang chờ xem tôi còn bịa được tới đâu nữa vậy.

 

Bị ánh mắt đó của anh kích thích, tôi tức lắm, anh thường xuyên nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng ấy.

 

Tôi là đại tiểu thư nhà họ Lâm, trên đầu còn có một ông anh trai chiều em gái đến tận trời!

Việc gì tôi phải cúi đầu khép nép trước Phó Thịnh chứ?

Anh cũng chẳng cao quý hơn tôi là bao đâu!

Cùng lắm thì hủy hợp đồng, ly hôn là xong!

 

Tôi lấy hết dũng khí, đập bàn.

“Được thôi!”

“Em thừa nhận là em lén anh ra ngoài với bạn thân, còn đi bar uống rượu! Nhưng mà trong thỏa thuận kết hôn có điều nào cấm em đi bar với bạn thân không?”

“Anh lật ra cho em xem, nếu có thật, em…”

 

Ơ… hình như không nên mạnh miệng quá.

Anh tôi lúc nào cũng dạy tôi: làm người nên chừa đường lui, sau này gặp lại còn dễ nói chuyện.

 

Phó Thịnh lập tức đỡ lời: “Nếu anh tìm ra được, em phải ngoan ngoãn nghe lời anh trong vòng một tuần nhé.”

Lời đã nói ra rồi, tôi còn có thể nói gì nữa?

Nghĩ lại bản thỏa thuận khi ký, đúng là không thấy điều khoản nào như vậy.

Trong lòng tôi lập tức chắc mẩm: thắng rồi!

Tôi tự tin gật đầu:

“Nếu không có, thì anh phải nghe lời em một tuần!”

 

Chiến thư đã gửi đến tận cửa, sao có thể không nghênh chiến!

Trong mắt Phó Thịnh ánh lên ý cười sâu thẳm khó lường.

Cá đã cắn câu rồi.

 

Loading...