Lỡ Buông Bỏ - Chương 8: Ngoại truyện - Lục Quân

Cập nhật lúc: 2025-10-11 11:14:44
Lượt xem: 517

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1

Ta giật tỉnh giấc từ cơn ác mộng, cánh tay khẽ vòng sang bên cạnh, trống rỗng.

Phiên Nhiên rời mấy tháng , thể nào ngủ ngon .

Ta cố gắng hết sức để bản giữ trạng thái lòng nghĩ ngợi gì ngoài chuyện công vụ.

Lên triều, xử lý quân vụ, bầu bạn cùng Oánh Oánh.

Để ngăn thấy cảnh sinh tình, phong tỏa sân viện Phiên Nhiên từng ở, bao giờ mở nữa.

Thế nhưng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, giấc ngủ của vẫn đủ sâu.

Để tránh ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng Oánh Oánh, ngủ riêng phòng với nàng .

2

Hai năm , Từ đại nhân mở tiệc ở phủ, mời đến dự.

Oánh Oánh ở trong sân nhảy múa uyển chuyển, dáng vẻ đó, giống Phiên Nhiên vô cùng.

Có lẽ là sắc , lẽ là thực sự một đứa con, hoặc lẽ là do đồng liêu dụ dỗ.

Bọn họ thường , Phiên Nhiên gả cho , là phúc khí của nàng, là trèo cao.

Lục gia thể vì nàng mà đoạn tuyệt hương hỏa.

Ta nạp , tính là thất tín.

Một tháng , mua trạch viện cho Oánh Oánh, nàng trở thành thông phòng của .

Mỗi bước mỗi xa

Ta hứa, nàng m.a.n.g t.h.a.i sẽ rước về phủ .

Mặc dù các nàng giống , nhưng cảm giác ôm trong lòng khác.

Oánh Oánh trẻ trung, săn chắc, Phiên Nhiên quyến rũ, mềm mại.

Ta phân biệt , rốt cuộc là yêu ai nhiều hơn một chút.

3

Sau khi Phiên Nhiên , cảm thấy như bỏ rơi.

Đêm giật tỉnh giấc, cầm nến, mở cửa sân viện của nàng.

Phòng ngủ của nàng trống rỗng, như thể từng ai ở.

Cơn bão qua, cuốn hết loài hoa trong vườn.

Căn phòng xê dịch, một sự bừa bộn vô hình.

Ta hít một thật sâu, ngửi thấy mùi hương đặc trưng nàng nữa.

Sáng hôm , gọi Liên Hương đến.

"Loại hương mà phu nhân từng dùng mua ở ?"

"Là do phu nhân tự điều chế, nô tỳ cũng rõ."

Lập tức, cảm thấy mất mát.

Phái tìm dấu vết của Phiên Nhiên.

4

Rất nhiều nghĩ, nàng thể vô tình đến .

Một bỏ , mang theo tất cả dấu vết cuộc sống của .

nàng để ký ức trong đầu .

Ta nhớ điệu múa của nàng, nàng ở trong lòng dịu dàng gọi là phu quân, bộ dạng nàng nức nở khi mất con.

Những ký ức vụn vặt đó, cứ như dây leo quấn chặt lấy .

Như gió, như u linh, từng rời .

Có lẽ nhung nhớ mãi quên ắt sẽ tiếng vọng.

Ta gặp nàng ở Du Châu.

5

Phiên Nhiên hỏi về chuyện đứa bé.

Ta , mười năm , nàng từng buông bỏ.

Ngày hôm đó, vội vã đến hoàng thành giải cứu Bệ hạ, chuyện liên quan đến quốc gia hưng vong, thể sai sót.

Ta luôn nghĩ, nàng thể đợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-buong-bo/chuong-8-ngoai-truyen-luc-quan.html.]

đợi đến khi chạy đến địa lao, nàng ngất xỉu.

Đứa bé gái nàng, phát tiếng yếu ớt.

Ta cởi áo choàng quấn lấy con bé, phát hiện con bé sinh tay .

Thái y , con bé dị tật bẩm sinh, sống lâu, nếu cố giữ, phối hợp t.h.u.ố.c men và châm cứu, cũng chỉ giữ ba tháng tính mạng.

Ông bảo sớm đưa quyết định.

Đứa bé gái trong lòng đau đớn giãy giụa, Phiên Nhiên đang hôn mê bất tỉnh, nghĩ từng , chắc chắn sẽ đau khổ bằng mất .

Thế là, đứa bé gái dần lạnh trong vòng tay , chôn nó.

Không ngờ, một bước sai, thì bước nào cũng sai.

Mặc dù bù đắp, sủng ái Phiên Nhiên hết mực, nhưng nỗi đau sâu thẳm trong lòng nàng, vẫn thể chữa lành .

6

Lần gặp nàng ở Du Châu, nàng đổi so với đây.

Nàng để mặt mộc, tóc dài tùy ý búi gáy, mặc váy vải thô màu nhạt, da trắng như sứ.

Nàng nức nở sự thật, tố cáo sự bạc tình của .

Ta câm lặng.

Lúc đó mới nhận , phu thê mười năm, nàng như lớn lên trong m.á.u thịt .

Ta luôn chê bai phận của nàng, đổ cho sự tình cờ và việc báo ân.

Mãi chịu thẳng tình cảm của dành cho nàng.

Đây há chẳng là một sự kiêu ngạo, há chẳng là một sự tổn thương ?

Sau thấy nàng cùng một vị lang trung vui vẻ.

Lồng n.g.ự.c như rút cạn, một ham chiếm hữu bệnh hoạn trỗi dậy, mang nàng .

trong những nàng từ chối, tỉnh ngộ, mắc nợ nàng quá nhiều, cuối cùng vẫn buông tay.

Ba tháng , trở về kinh thành,

Tự tay một phong thư hòa ly, coi như là thành cho nàng.

7

Năm năm , Tân đế kế vị, kiêng dè quân công của .

Một triều thiên tử một triều thần, hiểu điều đó.

Ta chủ động từ quan , về quê an hưởng tuổi già.

Những năm Oánh Oánh đối với lạnh nóng, nhi tửi cũng xa cách vô cùng.

Ta quyết định xuống Du Châu xem Phiên Nhiên sống .

Đi đến cửa tiệm may, một nữ tử tuổi đôi mươi lưng về phía , xổm ở cửa.

Một lúc , một bé gái hai ba tuổi chạy đến, con bé mặc váy hoa màu hồng, giọng non nớt gọi: "Mẫu ."

Nữ tử mở vòng tay, ôm con bé dậy: "Viên Viên ngoan thật."

Nàng , khuôn mặt nghiêng về phía , tim chợt run lên, là Phiên Nhiên.

Một nam tử chậm rãi tiến đến gần các nàng, đón lấy bé gái từ tay Phiên Nhiên.

"Mẫu con hồi trẻ luyện múa thương, eo , đừng để nàng bế."

Ta cau mày suy tư, Phiên Nhiên thương ở eo ?

Ta hề .

Ta nhận nam tử , chính là vị lang trung ngăn cản ở ngôi chùa năm đó.

Hóa , bọn họ ở bên , thành , chắc chắn là y, chữa khỏi chứng thể m.a.n.g t.h.a.i của Phiên Nhiên.

Cảnh tượng gia đình ba của bọn họ, thật là hài hòa bao.

Lúc xuất hiện, ngược trở nên thừa thãi.

Ta lưng .

Chỉ thấy nam nhân dịu giọng : "May nhờ bí phương của A bà, nàng xem, mái tóc dài đen nhánh của nàng, còn hâm mộ đấy."

"Rồi cũng sẽ ngày bạc trắng thôi."

"Ừm, nguyện cùng nương tử, từ tóc xanh đến lúc bạc đầu."

...

Ta sớm đầm đìa nước mắt, chỉ trách tình yêu của đến quá muộn, nửa đời còn chỉ thể sống trong hối hận.

Loading...