Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LIỄU THI (PHẦN 2) - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-06-14 06:40:58
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô chợt có suy nghĩ táo bạo, biết đâu đồng đen nằm ở dưới sông, rất có khả năng này lắm chứ. Bài thơ kia chỉ đề cập tới xuất xứ của thuật luyện kim, vị quan kia và cuối cùng là nơi đã từng luyện ra đồng đen, còn ám chỉ cuối cùng là khi nước đen nổi lên thì nơi đó sẽ có đồng đen xuất hiện.

Liễu Thi nhẩm lại lần nữa, thì đã hiểu ra toàn bộ dụ ý của người làm ra bài thơ này. Cô vội vàng bảo người lái thuyền đưa mình tới khúc sông đó, đồng thời lấy thêm một nén bạc nữa cho họ:

– Ta là học trò ở viện học sĩ, đang điều tra về sông nước để làm văn tế trời đất sắp tới, cầu cho mưa thuận gió hòa. Cảm phiền các người đưa ta tới đó.

– Dạ, dạ, đội ơn quan bà đã cấp dưỡng.

Họ vội vàng xoay thuyền đưa Liễu Thi tới khúc sông đó. Chừng nửa ngày chèo thuyền thì họ cũng đã tới được nhánh sông nhỏ này, nó đổ ra từ một vùng hoang vắng, không một bóng thuyền qua lại.

Mà kỳ lạ thay ở đây lại có dấu tích của một bến thuyền cực kỳ lớn. Cô lấy la bàn ra xem thử thì quả nhiên kim la bàn xoay loạn xạ, lúc nọ lúc kia, Liễu Thi càng chắc chắn nơi này có liên quan tới đồng đen. Liễu Thi bảo thuyền phu ở đây chờ mình, cô đi một lúc sẽ quay lại lần nữa. Họ răm rắp nghe lời cô, còn có ý định đi theo bảo vệ:

– Quan bà đi một mình nguy hiểm lắm ạ . Nơi đây cây cao thành rừng, lắm bọn giặc cướp ẩn náu. Hay để chúng tôi đi theo đi.

Liễu Thi không muốn chuyện mình tìm đồng đen bị lộ ra ngoài, đồng đen là vật quý giá tới nhường nào, sợ mình chưa gặp cướp thì đã bị đám phu thuyền này nổi lòng tham g.i.ế.c người đoạt của, cứ đề phòng thì chắc hơn.

– Ta đi điều tra sông ngòi, có làm phép gọi thần sông. Chỉ có mình ta là được, các người đi theo sẽ bị vật c.h.ế.t tươi.

Đám thuyền phu nghe vậy thì mặt xanh tái:

– Ấy. vậy thôi ạ. Quan bà đi cẩn thận.

Nói họ đậu thuyền lại trên bến, Liễu Thi mới yên tâm đi vào khu vực này. Đi dọc theo bến sông thì cây cỏ um tùm không tài nào men theo hết. Liễu Thi đánh liều đi vào bên trong thật sâu, càng đi thì cô càng thấy nhiều ngôi nhà bị bỏ hoang, và dưới đất tuy cỏ mọc phủ hết vẫn thấy loáng thoáng các viên gạch dùng để lát đường.

Liễu Thi đọc lại bài thơ và thử ghép từ thứ một mỗi câu thơ lại, ghép lại được bốn chữ, cô lẩm bẩm tự hỏi:

– Sao lại bắt đi tìm nơi sinh đẻ. Kỳ quái!

Liễu Thi tiếp tục đi vào bên trong, càng sâu thì càng thấy nhiều dãy kiến trúc hoang phế. Chứng tỏ nơi đây đã từng là một làng sầm uất, không hiểu vì nguyên nhân gì mà họ lại bỏ đi hết, cuối cùng thành một khu bỏ hoang lạnh lẽo đến thế này. Cô bỗng nhớ ra, hình như ở đây đều trang trí bằng hình rùa, trước mỗi ngôi nhà có tượng rùa, sau nhà cũng có rùa, đâu đâu cũng có hình rùa.

Mà bình thường người dân hay dùng hổ, nghê hoặc rồng phụng để trang trí, chạm khắc nhà cửa, những nơi như đình làng, chùa chiền. Nào có phải dùng rùa như ở đây, tuy nó là con vật có tuổi thọ cao nhưng chẳng thể so bì với các loài khác về độ phú quý, cát tường.

Chợt Liễu Thi trông thấy bóng dáng một đứa bé gái chạy lướt nhanh qua mặt cô, tuy chỉ quay lại nhìn cô một giây nhưng khuôn mặt nó hiện lên vẻ sợ hãi tột độ, chứ như thấy điều gì khủng khiếp lắm.

Nó chỉ là vong hồn tích tụ những oán niệm của đứa bé khi còn sống, vì một lý do nào đó mà không an lòng đi siêu thoát, đã bị nhốt lại ngôi làng cổ này.

Liễu Thi vội đuổi theo đứa bé, đi hết con đường làng phủ đầy cỏ dại thì Liễu Thi nhìn thấy ở đó có một bức tượng rùa đá khổng lồ, nó đã bị rong rêu mọc kín. Cô lại trông thấy đứa bé kia, nhưng lần này ở cùng với nó còn có thêm nhiều đứa trẻ khác trong làng, chúng đang chơi trò bịt mắt bắt dê. Tiếng trẻ con nô đùa cười khúc khích cũng khiến Liễu Thi nghe vui tai, nhưng cô biết đằng sau đó nhất định chôn dấu một sự thật động trời nào đó.

Liễu Thi không để ý tới chúng nữa, lại thử gần bức tượng rùa khổng lồ, đưa tay lên sờ thử thì thấy trên đó toàn là những đường khắc loạn xạ, cô thầm phán đoán:

– Chẳng phải chạm khắc gì cả, đây là vết đao kiếm c.h.é.m vào mà thành.

Cả một bức tượng rùa bị đao kiếm c.h.é.m thì chỉ có khả năng nơi này từng bị giặc cướp tràn vào g.i.ế.c hết. Tuy chỉ là suy đoán nhưng cô mong đó không phải thực, bởi chỉ sau một vụ cướp mà diệt môn cả một ngôi làng từng trù phú đến vậy thì thật ác độc làm sao.

Mà bọn trẻ kia hình như phát hiện ra sự có mặt của người lạ là Liễu Thi, chúng dừng trò chơi lại, chạy ùa đến kéo tay cô:

– Chị, chị chơi cùng chúng em đi.

Không hiểu Liễu Thi lại bị chúng mê hoặc, cô cúi người xuống, để đứa bé lấy dải lụa che mắt cô lại. Xung quanh cô là những tiếng trẻ con hò reo.

– Chị ơi, em ở đây này…

– Chị mau tới bắt em đi!

– Em ở đây cơ…

Quá nhiều tiếng động nhiễu loạn tâm trí Liễu Thi, đầu óc cô thấy có chút choáng váng, bàn tay của cô đột nhiên được một đứa trẻ kéo về phía trước.

– Đi theo em chị ơi.

Liễu Thi không điều khiển được đôi chân của mình, cứ như thế bước theo đứa bé. Càng đi về phía trước cô càng cảm thấy nóng, cứ như đằng trước có ai đang đốt lửa vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lieu-thi-phan-2/chuong-20.html.]

– Chị vào đây bắt em đi.

Liễu Thi chuẩn bị bước thêm một bước thì cả người đột nhiên sực tỉnh, lấy tay giựt phách tấm lụa che mặt ra, đám trẻ đã biến mất từ khi nào, chỉ thấy phía trước là một cái hố sâu chừng vài thước, thêm những dấu tích để lại, cô đoán hình như đây là lò để nung những vật dụng kim loại như dao, búa, kiếm, đao… Nhưng với kích thước lớn như này, có phần không đúng cho lắm…

Chẳng lẽ cái lò này để nung người… Nhưng cớ vì mục đích gì mà lại tạo ra cái lò thất đức như vậy chứ.. Cô vội quay lại chỗ tượng rùa đá khổng lồ kia, đặt tay lên đầu rùa, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu thì cảm nhận được xung quanh nó có linh khí bao phủ.

Hóa ra tượng rùa này là linh vật ngàn năm, được tạo thành từ những oán khí của những đứa trẻ khi nãy, ảo cảnh cô vừa trải qua là nó đem đến, muốn vây nhốt cô lại ngôi làng cổ này.

Liễu Thi lấy từ trong tay nải ra một lá bùa, niệm ấn:

– Khứ Lai Cưu Vãn A Mật Tất ba.

Nam Cung Tư Uyển

Bỗng chốc tượng rùa đá phát ra một luồng linh khí chạy thẳng vào giữa trán Liễu Thi, đoạn ký ức hiện lên trong đầu cô…

Ngôi làng này từng được Không Lộ đại sư đi qua trong quá trình truyền bá đạo Phật của mình. Vốn trước khi đại sư đến, nơi đây còn rất nghèo và hoang sơ, người dân quanh năm chỉ lên rừng săn thú, hái rau đủ sống tạm bợ qua ngày. Lúc đại sư ghé đến, dân làng rất hiếu khách, dùng hết của ngon vật lạ trong lòng để mời đại sư, còn huy động cả làng để đúc một bức tượng phật bằng vàng.

Không Lộ đại sư cảm động với tấm lòng thơm thảo của dân làng nên đã đem thuật luyện kim truyền lại cho họ, còn cho họ một miếng đồng đen nhỏ, không phải cái chuông như thần sông kể. Từ đó nhờ có đồng đen, dân làng có thể luyện sắt thành vàng, chẳng mấy chốc đã giàu lên nhanh chóng, nhà nào cũng nhà cao cửa rộng, ấm no trù phú.

Tuy vậy trải qua vài đời, họ không thỏa mãn với những gì mình có nữa, bởi một miếng đồng đen nhỏ, một năm chỉ có thể chế tạo ra một lượng vàng nhất định, họ đã giàu nhưng vẫn muốn giàu hơn, vì vậy những vị luyện thuật sư trong nhà tụ họp nhau lại, bắt đầu tìm ra cách để chế tạo đồng đen, họ thầm nghĩ nếu mỗi nhà đều có một miếng đồng đen lớn, thì chẳng phải họ muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu vàng sao?

Nhưng đạo trời mọi thứ nào có dễ dàng như vậy, họ đã thử vô số cách nhưng đều thất bại hết. Rồi một hôm nọ vị già làng- cũng là luyện thuật sư giỏi nhất làng, tụ tập dân làng đến, nói:

– Ta đã biết tại sao chúng ta luyện đồng đen không thành rồi?

Dân làng vội rối rít hỏi:

– Tại sao vậy ạ?

Vị già làng thở dài nói:

– Chúng ta chỉ nghiên cứu nguyên liệu tạo ra đồng đen mà quên đi mất nó là vật có linh khí, thứ chúng ta luyện ra dù có tỷ lệ hoàn hảo đến mấy thì cũng chỉ là cục đá vô tri mà thôi!

Đám dân làng vốn đã bị lòng tham làm cho mờ mắt, hỏi tiếp:

– Chẳng hay ngài có cách nào không ạ?

Vị già làng đáp:

– Có thì có nhưng không biết các người có chịu hi sinh cái giá đó hay không thôi!

– Xin ngài nói rõ ạ.

– Ta đã nghiên cứu sách cổ rất kỹ, muốn luyện thành đồng đen chúng ta cần phải có một vật tế vô cùng quan trọng nữa… Đó là những đứa bé dưới mười tuổi! Tâm tính còn đang non nớt, đem đi nung bảy bảy bốn mươi chín ngày cùng với nguyên liệu sẵn có, mới có thể luyện ra đồng đen thật sự!

Đám dân làng nghe thấy lúc đầu thì đều choáng kinh, do dự một hồi lâu, sau cùng vẫn là bị tiền tài làm cho mờ mắt, đều nhất trí với cách làm của già làng.

– Lão Ngũ à, tôi thấy con gái của ông năm nay lên tám, rất thích hợp đấy…

– Mày đừng có nói bậy, con trai mày cũng vừa tròn sáu tuổi đấy thôi!

Cuối cùng ai cũng không muốn hi sinh con của mình trước, vì vậy già làng lại bày ra cách này:

– Thôi giờ như này đi, chúng ta sẽ cho đám trẻ chơi bịt mắt bắt dê, để trời cao định đoạt, đứa nào xui thì để nó làm vật tế cho đồng đen!

Mà người bị bịt mắt đầu tiên xui rủi thay lại là bé gái mà Liễu Thi thấy khi nãy, đám trẻ ngây thơ cứ ngỡ được cha mẹ cho chơi trò chơi dân gian, ai thắng thì sẽ phát kẹo bánh. Thật không ngờ đây là bàn cân để quyết định sống c.h.ế.t của chúng. Bé gái kia trước khi bịt mắt làm đỉa còn ngây thơ quay sang cười nhìn mẹ nó:

– Con sẽ mang bánh về cho mẹ với em Ngoan.

Mẹ nó không dám nhìn nó, chỉ ậm ừ vài câu rồi quay mặt đi. Tiếng trẻ con cười đùa nô nức vang lên cả một góc rừng khiến chim chóc khiếp sợ bay tán loạn. Mẹ con bé đứng gần có lò nung, nói với nó:

– Con ơi, chúng nó ở đây này, mau đến bắt đi con.

Loading...