LIỄU THI (PHẦN 2) - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-06-13 06:11:00
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
– Mới sáng ra đã có người chết, còn để Nguyễn tiểu thư trông thấy, lão quản gia, ông mau an táng với thu xếp cho người nhà anh ta đi.
Liễu Nhan cười nói ra lệnh. Lại quay ra thân thiết gọi Nguyễn Phụng:
– Chị họ, đêm qua chị không ở lại phòng em, em mong mãi, còn đang định sang phòng em Thi thăm chị đấy.
Nguyễn Phụng thấy khuôn mặt tươi cười của Liễu Nhan thì vẻ mặt hờ hừng thấy rõ, đáp qua loa:
– Không cần em nhọc tâm vậy đâu…
Liễu Nhan nắm lấy tay Nguyễn Phụng, cười nói:
– Sao vậy được chứ, đây là lần đầu tiên chị tới nhà em chơi mà, em mà đón tiếp chị không cẩn thận, ông ngoại và cậu trách thì sao?
Nguyễn Phụng uyển chuyển gạt tay Liễu Nhan ra, đáp:
– Ông nội và cha vốn không để ý tiểu tiết như vậy
Nguyễn Phụng không nể mặt mình trước mặt nhiều người, mắt Liễu Nhan đã đỏ hoe, ấm ức nói:
– Hồi bé em nhớ quãng thời gian mẹ đưa em lên núi Cửu U ở cùng ông ngoại, cậu, với chị nhiều năm, chẳng phải chị em ta vẫn thân thiết hay sao. Hà cớ gì chị em nhiều năm không gặp, chị lại xa cách em vậy chứ!
Nguyễn Phụng nhíu mi hồi tưởng lại chuyện xưa, nhớ lại lúc cô học y thuật thì ông nội và cha sẽ dạy Liễu Nhan đạo pháp, còn dặn dò hai chị em cô sau này sẽ tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau. Quả thực hồi bé Nguyễn Phụng rất quý cô em họ này, như cái đuôi nhỏ luôn theo sau cô. Có lần hai chị em nghịch dại, trốn vào trong rừng thu phục hổ tinh, hai đứa bé sáu tuổi, tuổi nhỏ sao có thể đấu lại được chúa sơn lâm đây, trong giây phút sinh tử là Liễu Nhan đã đứng ra, dùng thân mình che chắn bảo vệ Nguyễn Phụng an toàn.
Cũng may cha đến kịp, cứu được hai người họ. Nhưng Liễu Nhan mất m.á.u quá nhiều đã lâm vào hôn mệ. Lần đó Nguyễn Phụng quỳ dưới mưa ba ngày ba đêm, chỉ hận mình không chịu đau thay em họ. Mà sau lần đó trên lưng Liễu Nhan cũng đã để lại vết bớt do móng vuốt của hổ cào.
Đầu óc Nguyễn Phụng đột nhiên choáng váng, bây giờ mới nhớ lại đêm qua khi châm cứu cho Liễu Thi, thấy trên lưng Liễu Thi cũng có vết sẹo, đây chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
Lại nói sau đó giữa cô và ông ngoại xích mích chuyện gì đó, cô tức giận đưa em họ về phủ thượng thư, từ đó gần như đoạn tuyệt quan hệ với Nguyễn tộc bọn họ.
Nhiều năm sau Nguyễn Phụng có dịp quay lại kinh thành, lại nhân sinh thần cô em họ, vì vậy tiện ghé vào phủ thượng thư chúc mừng, chỉ không hiểu là tại sao lại sinh ra ác cảm với Liễu Nhan. Cô em họ vốn ngoan ngoan, thật thà hồi xưa không hiểu sao giờ lại giả tạo một cách đáng ghét như thế.
Nhưng dù sao Liễu Nhan có ơn cứu mạng với cô năm xưa, vì vậy Nguyễn Phụng thở dài đáp:
– Mấy ngày nay tâm trạng chị không tốt, xin lỗi em.
Nguyễn Phụng đã xuống nước, Liễu Nhan cũng thuận nước đẩy thuyền cười rộng lượng, sau đó vừa đi vừa ôn lại chuyện cũ cùng Nguyễn Phụng:
– Không sao đâu ạ, còn nhớ dưới gốc cây đào sau núi năm đó chị em ta có chôn hai hũ rượu, cùng hẹn sau này người nào lấy chồng thì sẽ đào lên một hũ, chẳng hay chị còn nhớ hay chăng?
Nguyễn Phụng nhíu mày, chuyện này chỉ có cô và Liễu Nhan biết, ngay cả ông nội và cha cũng không biết được. Liễu Nhan vẫn là Liễu Nhan mà thôi, có thể sống với cô nên tính cách có phần thay đổi, vả lại nghe nói lúc tám tuổi Liễu Nhan có ngã xuống vách núi, thuật pháp mất sạch, coi như hai người hết duyên đi, là cô suy nghĩ nhiều rồi.
– Nghe nói tháng tám tới em sẽ xuất giá sao?
Liễu Nhan gật đầu, trên gò má xinh đẹp ửng đỏ, càng nhìn càng thấy xinh đẹp:
– Dạ vâng ạ, là con trai của Liên quận chúa ạ.
Nguyễn Phụng gật đầu, trong lòng thở dài, dù giờ không thân được như trước, nhưng vẫn thấy vui khi Liễu Nhan tìm được nhà tốt để gả, thành tâm chúc phúc:
– Đúng là con gái lớn rồi không giữ được nữa. Chúc mừng em, nếu sau này anh ta bắt nạt em thì viết thư gửi chị, dù cô có đoạn tuyệt quan hệ với họ Nguyễn tộc ta chăng nữa nhưng em vẫn là cháu gái họ Nguyễn, không cho phép người khác khinh thường.
Tuy vậy Nguyễn Phụng vẫn thấy có phần tiếc nuối chút tình cảm xưa cũ, chỉ là cô nén đè nó trong lòng, Liễu Nhan mặt vui mừng đáp:
– Em cảm ơn chị, em biết ông ngoại và cậu không thể xuống núi được, mong rằng đám cưới em chị sẽ tới dự.
Liễu Nhan trong lòng có chút hư vinh, dù ông ngoại và cậu không tới được nhưng có Nguyễn Phụng là đại tiểu thư Nguyễn tộc đại biểu, cho cô chút mặt mũi thì sau này làm dâu người hoàng tộc cũng sẽ kiêng dè cô ta ba phần. Bởi hoàng quyền đi cùng với thần quyền, ngoài mặt sáng là hoàng quyền cai trị dân chúng nhưng cũng cần có thần quyền chống lưng. Thần quyền là thứ gì đó rất mơ hồ khiến dân chúng vừa tò mò, vừa kính nhưng cũng vừa sợ, vì vậy thần quyền cũng hoàng quyền đi kèm lợi ích với nhau, có rất nhiều việc trong tối mà người hoàng tộc sẽ cần nhờ họ Nguyễn tộc giúp sức.
Liễu Nhan gật đầu:
– Được, chị sẽ cố gắng thu xếp.
Nguyễn Phụng và Liễu Nhan đi trước, Liễu Thi giữ phép lịch sự đi cách họ một quãng để hai người tiện tâm sự, Nguyễn Liêu đi bên cạnh, hỏi:
– Cô thật sự thấy ổn rồi chứ? Hôm qua….
Liễu Thi tưởng Nguyễn Liêu nhắc lại chuyện khó xử tối qua, cô vội gật đầu đáp:
– Cảm tạ anh, mọi thứ tôi đều ổn rồi, tôi lo được cho mình mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lieu-thi-phan-2/chuong-18.html.]
Nguyễn Liêu cười:
– Không cần khách sáo như vậy, giờ tôi muốn nói với cô, tôi thích cô, nghiêm túc thật đó.
Liễu Thi đáp:
– Tôi cứ tưởng anh là quân tử thế nào, hóa ra là kẻ trăng hoa, có vị hôn thê tốt như Nguyễn tiểu thư lại không biết trân trọng, đứng núi nọ trông núi kia, thật là khốn nạn mà!!
Nguyễn Liêu bật cười:
– Liễu tiểu thư cũng thật biết mắng người, cô hiểu nhầm tôi rồi, giữa tôi với Phụng không có gì cả, tôi chỉ coi con bé như em gái của mình, còn thương cô thật lòng, từ lần đầu gặp đã có cảm tình với cô rồi.
Nguyễn Liêu thấy Liễu Thi không nói gì thì được đà nói tiếp:
– Cô cứ suy nghĩ, tôi đã tìm hiểu chồng cô đã mất, hiện cô đang một mình, tôi thích cô có gì là trái đạo nghĩa sao? Hì hì, nên tôi sẽ kiên trì theo đuổi cô, chẳng lẽ Liễu tiểu thư định cấm tôi thích cô chắc?
Liễu Thi không ngờ có người mặt dày như vậy, tức giận không nói lên lời.
– À phải rồi, ngày mai e là tôi và Phụng thất hẹn với cô rồi, chúng tôi phải về nhà gấp có việc, xong việc tôi sẽ đến tìm cô. Cô nhớ đề phòng bà Mai.
Liễu Thi còn đang khó hiểu nhìn Nguyễn Liêu thì đã đến phòng ăn của nhà họ Liễu. Ông bà nội, cha và bà cả đều đã đợi sẵn, mẹ cô không biết vì lý do gì mà lại vắng mặt.
– Phụng tới rồi đấy à, sao phòng lớn không thích đêm qua lại tới chỗ Liễu Thi cơ chứ!
Dù bà cả có cảm tình với Liễu Thi nhưng dù sao Liễu Nhan mới là con gái ruột của bà ấy, vì vậy thấy Nguyễn Phụng thân thiết với Liễu Thi mà lại xa lánh em họ của nó thì không vui hỏi khéo.
Nguyễn Phụng khéo léo đáp:
– Thưa cô, con với Liễu Thi có chút quen biết từ trước, hôm qua cô ấy bị cảm lạnh nên lo lắng tới khám bệnh, đã khuya không muốn phiền mọi người nên ở lại đó luôn ạ.
Bà cả thở dài, vẫy tay nói:
– Đứa trẻ ngoan, cô trách nhầm con rồi, ngồi xuống dùng bữa sáng đi.
Nguyễn Phụng đáp dạ rồi ngồi xuống bên tay trái bà cả, còn Liễu Nhan ngồi bên tay phải. Bà cả lại nhìn Nguyễn Liêu nói tiếp:
– Cả Nguyễn công tử nữa, nhiều năm không gặp đã lớn đến thế này, càng tuấn tú hơn rồi, mau ngồi xuống đi.
Bà cả coi như không thấy Liễu Thi, Liễu Thi biết bà cả đang muốn răn đe mình, cũng may có bà nội giải vây cho cô:
– Thi mau ngồi xuống đi, đã đỡ bệnh chưa con?
Trong cả bữa ăn bà cả không nhắc một câu tới ông nội và cha, Nguyễn Phụng có thể thấy quan hệ giữa họ căng thẳng nhường nào. Ngay cả cha với ông nội cũng chưa từng một lần nhắc tới cô, không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, có mấy lần Nguyễn Phụng hỏi khéo thì đều nhận được câu trả lời qua loa.
– Chút nữa con và anh Liêu phải về nhà gấp rồi ạ, không ở chơi lâu hơn được, chờ tới ngày em Nhan gả đi con nhất định sẽ tới ạ.
Nam Cung Tư Uyển
Bà cả dù rất giận cha và anh nhưng hiểu con nhỏ vô tội, không giận lây sang Nguyễn Phụng mà gật đầu hài lòng:
– Được, được, tốt lắm, hai chị em con thân thiết như thế thì ta vui rồi.
Xong việc cả nhà đều tiễn Nguyễn Phụng cùng Nguyễn Liêu rời đi, trong lòng Liễu Thi có chút không lỡ, không nói tới Nguyễn Liêu, đối với Nguyễn Phụng cô cũng sinh ra cảm giác quý mến, nhìn xe ngựa hai người họ đi xa, Liễu Thi chỉ khẽ nói:
– Hẹn ngày gặp lại.
Cô định bụng nếu trường hợp xấu không tìm được chuông đồng đen mà thần sông giao phó, sẽ tới họ Nguyễn tộc để mượn Nguyễn Phụng đèn Bảo Đăng để chiêu hồn cậu cả. Vì cứu được cậu, cho dù trả cái giá nào Liễu Thi cũng cam lòng.
Liễu Thi được bà cả mời riêng tới phòng, bà cả nhìn Liễu Thi nói:
– Hi vọng cô nhớ những lời mình từng nói, đừng tơ tưởng tới thứ không thuộc về mình.
Liễu Thi cười đáp:
– Con đã biết ạ, ngày mai con sẽ quay lại viện học sĩ, mẹ cả yên tâm ạ.
Bà cả thấy sắc mặt Liễu Thi khá kém, mềm lòng xua tay:
– Thôi cô lui, cố mà sống tốt. Học gì thì học, ngày chị gái gả đi nhớ về phủ.
– Con chào mẹ cả, con xin phép về phòng.
Trở về hoa viện, Liễu Thi vốn định đi thăm bà Mai thì người hầu ngăn lại, nói bà Mai đang cảm lạnh, không muốn lây cho cô, bảo cô về phòng mình, không cần lo cho bà ấy. Liễu Thi cũng chỉ đành vâng lời về phòng mình, chuẩn bị ngày mai lại đến viện học sĩ cho kịp.