Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LIỄU THI (PHẦN 2) - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-06-12 06:17:55
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Liêu nhíu mày nói:

– Em đã hứa sẽ dẫn tôi đi thăm quan khắp kinh thành vậy mà lủi đi viện học sĩ gần tháng trời, giỏi thật đấy!

Liễu Thi cúi đầu, xấu hổ đáp:

– Trong viện học sĩ nhiều việc, tôi quên mất, thật xin lỗi anh. Ngày mai nếu anh không có bận gì không?

Nguyễn Liêu đang định trả lời thì có một giọng nữ nói vào:

– Không cần đâu! Tôi đã sớm dẫn anh ý thăm thú khắp kinh thành rồi. Ai cần cô chứ!

Liễu Thi quay ra nhìn thì thấy một cô gái trẻ, trạc tuổi cô, trên người ăn mặc tuy giản dị nhưng không thiếu phần thanh cao, hơi thở trên người thanh thuần, có thể thấy xuất thân không tầm thường- hơn nữa còn là người luyện pháp như cô. Cô ta thân thiết nắm lấy tay Nguyễn Liêu cười nói:

– Phải không anh Liêu?

Nguyễn Liêu thấy Liễu Thi nhìn mình thì vội giải thích:

– Đây là Nguyễn Phụng, em gái tôi.

Nguyễn Phụng nghe thấy vậy thì trừng mắt, không vui nói:

– Em gái gì chứ! Anh chỉ là con nuôi của cha thôi mà, chúng ta lại có hôn ước, em không thích anh thân thiết với cô gái nào đâu đấy!

Liễu Thi thấy cô gái này thẳng tính không vòng vo nói ý tứ như những người khác thì thấy khá thú vị, vội xua tay bảo:

– Ấy, xin tiểu thư đừng hiểu nhầm. Tôi với công tử Liêu đây bèo nước gặp nhau mấy bận nên có chút quen biết thôi, tôi tên Liễu Thi, cũng đã có chồng rồi!

Không hiểu sao nghe Liễu Thi nói vậy Nguyễn Liêu thấy trong lòng có chút gì đó khó chịu nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Nguyễn Phụng cười hì hì nói:

– Nể tình chúng ta sắp về nhà rồi, ngày mai cho anh cùng cô ta đi đó, nhưng phải dẫn em theo.

Liễu Thi cười:

– Đương nhiên rồi. Mà tôi có thắc mắc này, hỏi ra có chút đường đột.

Nguyễn Phụng đáp:

– Cô cứ hỏi đi.

– Hai người đều họ Nguyễn, mà hôm nay đều dự sinh thần của chị Nhan, chẳng hay có quan hệ với mẹ cả đúng không?

Nguyễn Phụng đáp:

– Tôi là cháu gái của bà ấy, tính ra tôi với Liễu Nhan là chị em họ. Vốn cha và ông ngoại vì một số chuyện mà giận bác gái hơn mười năm nay rồi… Hôm nay là tôi lén đến đó, cũng muốn xem cô em họ nức tiếng kinh thành như nào. Ai dè…

– Giả tạo, xấu tính, chỉ được cái mã ngoài thôi! Nhìn tôi đã thấy không ưa rồi!

Lần đầu tiên có người nhận xét Liễu Nhan như vậy, Liễu Thi càng nói chuyện càng thấy Nguyễn Phụng thú vị, hiếm có cô gái nào thành thật, thẳng tính như thế.

Liễu Thi đang ngồi trò chuyện cùng anh em họ Nguyễn thì có người hầu đi qua, vô tình làm đổ tách trà nóng vào người Liễu Thi.

– Xin nhị tiểu thư tha tội.

Người hầu nọ vội quỳ xuống, lạy Liễu Thi xin tha. Trà nóng khiến Liễu Thi thấy hơi rát, nhưng cũng không gây bỏng cho cô, chỉ ướt một bên áo, khiến áo trong của cô lộ ra ngoài, Nguyễn Liêu trông thấy thì vội cởi áo choàng bên ngoài của mình ra, nhanh như cắt khoác lên người Liễu Thi, lo lắng hỏi cô:

– Cô không sao chứ?

Liễu Thi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Liêu, thấy có gì đó rất quen thuộc, cậu cũng từng quan tâm, bảo vệ cô từng chút một như thế, ở Nguyễn Liêu cô vẫn luôn thấy rất giống cậu, cô từng hi vọng một kỳ tích hi hữu nào đó, để Nguyễn Liêu chính là cậu. Nhưng nay nghe thấy Nguyễn Liêu đã có vị hôn thê từ sớm, Liễu Thi chỉ đành cười khổ, cô nhớ cậu tới nhầm người mất rồi…

– Không sao đâu, cảm ơn anh.

Liễu Thi khách sáo nói. Liễu Nhan đi lại, ra lệnh cho người hầu thân cận của mình:

– Gấm dẫn em Thi đi thay đồ đi, giờ vẫn còn sớm, một canh giờ nữa mới nhập tiệc, ai lại để em ấy người ướt ngồi thế kia.

Con Gấm nói:

– Mời nhị tiểu thư theo em ạ.

Liễu Thi còn đang thấy khó xử giữa Nguyễn Liêu và Nguyễn Phùng, như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội đứng dậy nói:

– Em không sao đâu ạ. Cảm ơn chị Nhan, em đi thay đồ chút rồi ra ngay ạ.

Cô lại quay sang nhìn Nguyễn Phụng nói tiếp:

– Tôi đi trước nha Nguyễn tiểu thư.

– Được, cô đi cẩn thận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lieu-thi-phan-2/chuong-15.html.]

Chờ Liễu Thi rời đi, Nguyễn Liêu mới dẫn Nguyễn Phụng ra một góc vắng người, từ tốn buông tay Nguyễn Phụng ra, chậm rãi nói:

– Thật xin lỗi nhưng những chuyện cũ em nói giữa chúng ta, anh không nhớ được gì. Anh biết cha nuôi có ơn dưỡng dục, em có ơn cứu mạng nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Hiện giờ anh chỉ coi em như em gái mà thôi.

Nguyễn Phụng khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đẫm lệ, chua xót hỏi:

– Thật sự anh không nhớ được chút gì giữa chúng ta sao? Trước đây cha cấm cản chúng ta, anh với em chỉ có thể giữ tình cảm của mình trong lòng, trải qua lần anh thấp tử nhất sinh vừa rồi, khó khăn lắm cha mới đồng ý hôn sự hai ta thì anh lại quên đi ký ức xưa…

Nguyễn Phụng cắn môi, nói:

– Hay là anh phải lòng Liễu Thi rồi đúng không?

Nguyễn Liêu không chần chừ, kiên định đáp:

– Phải! Thật xin lỗi em, anh cũng không biết tại sao, khi ở gần Liễu Thi anh thấy rất lạ, cứ như đã quen biết từ trước, chỉ muốn tìm cơ hội được ở gần cô ấy mà thôi.

Nguyễn Phụng lắc đầu, không tin nói:

– Rồi anh sẽ sớm nhớ lại thôi! Liễu Thi cũng đã có chồng rồi, anh tỉnh táo lại đi!

Lại nói Liễu Thi vốn định về phòng mình lấy đồ thì con Gấm ngăn lại:

– Bẩm nhị tiểu thư, đại tiểu thư sai em dẫn chị tới phòng chị ấy thay đồ cho nhanh ạ.

Liễu Thi thấy cũng phải, phòng của cô nằm ở góc phủ, nếu đi cũng phải mất một nén hương, cô chậm rãi đi đến phòng Liễu Nhan, vừa đi vừa hỏi chuyện con Gấm. Cô vừa bước vào phòng, ngửi thấy mùi lạ, cô thầm kêu không ổn, định chạy ra ngoài thì con Gấm đã nhanh tay chốt cửa ngoài lại, từ bên ngoài nói vọng vào:

– Nhị tiểu thư cứ thay đi ạ, em sẽ ở bên ngoài canh cho chị.

Liễu Thi đập cửa rầm rầm, quát lên:

– Cô mà không mở cửa thì đừng trách tôi không khách khí!

Con Gấm lì lợm đứng bên ngoài chặn cửa, đắc ý nói:

– Tiểu thư đừng đập cửa vô ích, người hầu xung quanh đại tiểu thư đã cho người đuổi hết đi rồi!

Liễu Thi ở bên trong dù đã cố nín thở nhưng cũng không cầm cự được lâu, cộng thêm chút mê hương cô ngửi khi nãy khiến đầu óc cô càng lúc càng choáng váng.

Mà hương thúc tình trong lò càng lúc càng nồng đậm trong phòng, khiến Liễu Thi ngã quỵ xuống đất. Con Gấm bên ngoài trông thấy vậy thì vui lắm, lẩm bẩm nói:

– Đáng đời! Dám tranh giành với đại tiểu thư à?

Ngay lúc này thì bên ngoài có tiếng bà Mai truyền đến:

– Sao rồi?

Liễu Thi nghe thấy giọng mẹ mình thì vội hét lên:

– Mẹ ơi, con ở trong này, cứu con với…

Mà đi theo bà Mai dường như còn có người khác, là giọng đàn ông, hắn hỏi:

– Ngộ nhỡ ngài thượng thư g.i.ế.c tôi thì sao? Dù sao đây cũng là nhị tiểu thư cành vàng lá ngọc…

Bà Mai hừ mũi đáp:

– Cành vàng lá ngọc gì chứ, tóm lại cậu có làm hay không hả, ta gọi người khác! Lính gác cổng thành con rể quan thượng thư không phải là một bước lên mây sao? Giờ cậu với nó làm chuyện vợ chồng rồi, gạo đã nấu thành cơm, buộc phải gả nó cho cậu thôi! Mau vào đi, ta chờ cậu gọi ta một tiếng mẹ vợ đấy!

Tên lính gác cổng nghe vậy thì không do dự nữa, cười nham nhở:

– Con cảm tạ mẹ vợ ưu ái..

Bà Mai đã bịt khăn từ trước, mở cửa để tên lính gác cổng bước vào. Liễu Thi lúc này người đã cạn kiệt sức lực, dù tuyệt vọng khi nghe những lời vừa rồi những vẫn nắm lấy đôi hài của bà Mai, van xin:

– Xin mẹ, cứu con lần này thôi, con xin mẹ…

Bà Mai lạnh lùng đá văng tay Liễu Thi ra, gằn giọng nói:

– Ta đã sớm bảo cô yên phận ở phủ hiếu kính với ta, còn đến viện học sĩ hửm? Để xem ta chặt đi đôi cánh của cô, sau hôm nay viện học sĩ đó có dám nhận cô nữa không!

Dứt lời bà Mai đóng sập cửa lại.

– Cậu cứ từ từ mà hưởng thụ, hai nén hương nữa ta dẫn người quay lại, việc này ván đã đóng thuyền rồi!

Nam Cung Tư Uyển

Nghe thấy tiếng bước chân của bà Mai rời đi, Liễu Thi cố kêu lên:

– Mẹ đừng đi mà.. Con xin mẹ, cứu con..

Tên lính gác lúc đầu còn chút tỉnh táo, sau khi hít lấy mê hương trong phòng thì mặt cũng đỏ lên như gấc chín, đôi mắt cú vọ đục ngầu, nhìn chằm chằm Liễu Thi như con mồi béo bở, chực nhào vồ lấy cô:

– Ngoan nào, sau hôm nay tôi với cô cũng thành vợ chồng rồi!

Loading...