Lấy Ăn Làm Vui - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-12-02 02:17:52
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuyên Vương cụp mắt, lời nào.
Chị c.ắ.n môi, giọng nũng nịu:
“Trong lòng vẫn luôn nhớ đến điện hạ. Hôm , gặp sơn tặc ở Hàn Sơn Tự, chính là điện hạ cứu . Từ đó, trong lòng luôn ghi nhớ ……”
Nàng bước lên một bước, nửa quỳ mặt Tuyên Vương, để lộ chiếc cổ trắng ngần thon dài, trông thật yếu đuối đáng thương.
“Điện hạ, ……”
Ta bịt chặt tai, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, bỗng dám nữa.
Thì điện hạ và chị quen từ ?
Vậy điện hạ sẽ ghét ?
Có sẽ thích chị hơn ?
Sau khi nương mất, chẳng còn ai đối xử với như nữa.
Những ngày ở phủ Tuyên Vương thật vui vẻ, quản gia , Lưu sư phụ , nhạc sư cũng .
Ngày nương qua đời, đến tan nát ruột gan.
Kế mẫu chán ghét ồn ào, nhốt phòng chứa củi, cho ăn cũng cho uống, bỏ đói hai ngày liền.
Ta sợ đói đến ám ảnh, từ đó đặc biệt ham ăn, nhất là nhớ mãi món giò heo nương từng nấu.
dù ăn bao nhiêu, cũng chẳng nếm hương vị trong ký ức.
Các tỷ chế giễu ăn quá nhiều.
Chị cùng c.h.ử.i giống heo.
Chín tuổi năm hè nóng cực điểm, thời tiết thật nóng.
Nàng đẩy xuống hồ, là giúp giải nhiệt.
Ta cầu nàng cứu .
Nàng vỗ tay : nhớ loại heo bơi, mau bơi nào.
Nếu tổ mẫu đến kịp, c.h.ế.t đuối trong hồ .
Ta kể với phụ , phụ chỉ phạt chị chép kinh Phật ba .
Ba ngày , vì vô ý rơi gãy trâm ngọc của kế mẫu, liền bắt đ.á.n.h một trận.
Ta vẫn nhớ cây roi đẫm máu, đầy gai .
Nó quất rách da rách thịt.
Tổ mẫu ôm về, sốt cao ba ngày.
Sau khi tỉnh, trở nên còn lanh lợi như .
Từ đó, phụ càng ghét bỏ .
10
Tuyên Vương nghịch ngợm chiếc nhẫn ngọc, bỗng .
Chị cùng thoáng hiện niềm vui mặt.
Tuyên Vương ngắt lời hỏi: “Nói xong ?”
Chị sững sờ, thốt một tiếng “”.
Tuyên Vương nhạt nhẽo : “Ta rảnh ngươi .”
Chị cứng đờ tại chỗ, vội vàng nắm tay Tuyên Vương, nhưng mạnh mẽ đẩy .
Tuyên Vương bỗng ngẩng đầu, về phía cửa.
“Ngươi còn định ngoài lén đến bao giờ?”
Mặt chị tái mét, hoảng loạn ngoái .
Trời ơi! Bị phát hiện lén !
Tim như hụt một nhịp.
Ta bịt tai, nghiêng né tránh.
Cửa đột ngột bật mở.
Mặt chị vốn hồng hào, nay trắng bệch.
Chị hằm hằm , thì thầm: “Ngươi đừng hả hê! Hôn sự vốn là của !”
Ta lúng túng giơ tay: “Chị ơi, hả hê, chính vì chị gả, nên mới phủ Tuyên Vương.”
Chị nghẹn họng, tức giận run bần bật.
Giọng nàng như bật từ kẽ răng, thì thầm: “Ngươi đừng kiêu căng! Một kẻ chỉ ăn, rỗng tuếch! Tuyên Vương bao giờ thích ngươi!”
Câu chịu .
Ta bắt chước giọng quản gia quở trách:
“Vậy thì chị cũng chỉ mắng , vô dụng! Chó còn giữ nhà, chị gì? Chỉ hù dọa ! Kẻ xa!”
Tuyên Vương khẽ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lay-an-lam-vui/chuong-4.html.]
Chị vốn tức giận đến mắt đỏ hoe, bỗng òa , che mặt chạy .
Trên đường, nàng dường như va .
Một nha kêu lên: “Tiểu thư, cô định ? Sao ăn mặc thế ?”
Tiếng tát vang trong trẻo.
“Câm miệng! Ngươi cũng dám hỏi ?”
Tiếng phụ vọng từ xa: “Đồ vô lễ! Ngươi gì thế?”
Lại một tiếng tát vang.
Chẳng bao lâu, chị phụ dẫn về.
Chị đến sưng đỏ mắt, ép quỳ mặt Tuyên Vương.
Phụ quỳ xuống, hai bên thái dương bạc trắng đẫm mồ hôi.
“Là dạy con , để nó chuyện , xin điện hạ thương tình đầu, tha thứ cho nó.”
Chị ngẩng đầu, mặt còn in vết tát đỏ rực.
“Ta sai, nên gả là ……”
Chưa kịp hết, phụ tát một cái.
Phụ nổi giận: “Im miệng ngay!”
Tuyên Vương lặng lẽ màn ẩu đả , nhạt nhẽo :
“Bốn chữ ‘lễ nghĩa liêm xỉ’, thấy nhà Thường vẫn học hiểu.”
Phụ lập tức tái mét, lưng vốn thẳng liền như gãy, cong xuống.
Phu nhân vội vàng tới, vết sưng mặt chị, ôm nàng lòng, t.h.ả.m thiết.
Phụ trán nổi gân xanh, gào thét: “Ngông cuồng!”
Ông hít một sâu, nịnh nọt Tuyên Vương:
“Điện hạ, thất lễ……”
Tuyên Vương cho hết, ngắt lời:
“Thường đại nhân còn việc nhà lo, sẽ quấy rầy, chỉ mong đừng bẩn tai vương phi.”
11
Ta theo bên cạnh Tuyên Vương, bước khỏi Thường phủ, liền tiếng lóc ầm ĩ đến rung chuyển màng tai.
“Lúc chính ngươi gả! Giờ hối hận ư? Ngươi tự xem những chuyện gì? Ngươi hổ, chẳng lẽ nhà họ Thường cũng hổ ?”
“Lão gia, xin đừng đ.á.n.h nữa! Nàng còn nhỏ, nó vẫn hiểu chuyện mà!”
“Chưa hiểu chuyện? Ta đ.á.n.h đến khi nó hiểu mới thôi!”
“Lão gia, roi thấy m.á.u ! Cầu xin đừng đ.á.n.h nữa!”
“Tránh ! Bằng đ.á.n.h luôn cả ngươi!”
“Vậy thì cứ đ.á.n.h c.h.ế.t ! Tốt nhất dùng chính cây roi mà đ.á.n.h c.h.ế.t !”
Ta thậm chí còn vỗ vỗ lên ngực.
May mà chạy nhanh.
Xe ngựa lao như bay.
Ánh mắt Tuyên Vương rơi lên , phất tay gọi: “Lại đây.”
Rồi mỉm hỏi : “Biết mắng ? Bản lĩnh đó học từ ai?”
Hắn đang trách mắng kế tỷ ?
Ta vội vàng giải thích: “Thiếp cố ý mắng nàng , chỉ là tức giận vì nàng mắng …”
Nụ nơi khóe môi lập tức đông cứng: “Ngươi chỉ vì tức nàng mắng ngươi nên mới mắng ? Ngoài chuyện đó , ngươi nghĩ gì khác ?”
Ta dò dẫm gật đầu.
Tuyên Vương chằm chằm, chẳng trong lòng nghĩ gì.
Bỗng : “Lại đây, mời ngươi ăn kẹo, ngọt đó.”
Hắn thật sự cực kỳ thất thường!
Ta chậm rãi tiến đến mặt .
Nhìn sang trái, sang , vẫn thấy viên kẹo giấu.
Khóe môi nhếch lên, thốt một tiếng khẽ.
“Ngươi gần hơn một chút.”
Ta lời cúi , đối mặt với Tuyên Vương.
Hắn chằm chằm đôi môi , thanh quản nhúc nhích, thở gấp.
Ta hoảng hốt: “Điện hạ…”