Cha Bạch  xuống đối diện Bạch y Vân giả đang , bàn tay vươn  nắm lấy khuân mặt nhỏ của Bạch y Vân giả.
Trên gương mặt thoáng hiện lên vẻ chán ghét nhưng biểu cảm ngay lập tức biến mất và   đó là một gương mặt tươi .
Ông lấy từ trong  chiếc khăn  lau tay  đó lùi bước  phía 
Bà nội Bạch tiến lên, bàn tay  vươn đến  úp hết cái bánh kem xuống nhưng   một bàn tay thon dài khác nhanh hơn chụp đến  úp nguyên cái bánh kem to tổ chảng lên  của Bạch y Vân giả.
[Chà ơi, thật là vui vẻ quá nhỉ, hưởng thụ thứ  thuộc về  lâu như , bần hèn quá ]
Ở một bên , bà nội Bạch kinh ngạc  cô gái  mà tán thưởng, thật cá tính.
 bà nội Bạch  để Bạch y Vân chờ lâu mà ghét bỏ 
[Giả mạo  Bạch gia? Cô nghĩ dễ ? Cô nghĩ ai cũng ngu ?]
Bạch y Vân vẫn giả ngơ giả ngốc
[, bà, cha, hãy tin con, chắc chắn là    hãm hại con, bọn họ là ghen tị với con...]
Cô   gào thét xong thì Y Vân  bước 
[Cô  nơi đây trở nên  náo nhiệt thật đó]
Bạch y Vân giả kinh ngạc  cô
[Cô... chắc chắn là cô ghen tỵ với , cô mới là đồ giả mạo]
Ánh Chi Nima
Y Vân vẫn thản nhiên, nhưng cô   hiểu nổi, tại  một    cứ  chịu an phận, rõ ràng là cuộc sống    như thế...
Cớ    tham lam thứ  thuộc về ? Sau  quả báo sớm muộn cũng đến, đến lúc đó bản  kẻ đó sẽ  mất  tất cả, nhưng tại   vẫn cứ cố chấp như  chứ?
Lòng đố kỵ lớn và đáng sợ đến thế ?
 cô chẳng bận tâm, nợ thì  trả, cướp  thứ vốn  thuộc về  thì sớm muộn gì cũng  trả gấp 10  mà thôi.
[một màn kịch  đó, nhưng cô diễn đủ ?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lao-dai-va-quy-ngai-ky-quac/chuong-4.html.]
Lúc  Bạch y Vân giả cũng  giả vờ nữa mà  dậy đối diện với cô
[Cô tại   ở đây? Cô đáng lẽ  c.h.ế.t khô trong tù mới đúng]
Cô bật 
[nhờ cô mà   chơi  vui]
Bạch Y Vân tức giận, cô  nổi điên lên xông đến  túm lấy cô mà đánh nhưng   hai bảo an ghì .
Cô  vẫn gào lên
[tao  chuẩn  kĩ lưỡng như thế, thậm chí còn tính đến bước đường cho mày sống quảng đời còn  một cách khổ sở, nhưng... nhưng tại ? Chỉ còn một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là tao sẽ chính thức trở thành  thừa kế của Bạch gia ]
Cô   can tâm,  bằng lòng huỷ  những thứ cô     từ việc đoạt từ tay  khác.
Niềm vui chiến thắng đó  mà  khác  thể hiểu rõ bằng cô  chứ?
Y Vân cũng  thèm so đo nữa mà    rời .
Bà nội Bạch và cha Bạch vội vàng chạy tới
[cháu gái yêu quý của bà, bảo bối của bà]
[con gái của cha, bảo bối của cha]
Hai   tới ôm chần lấy cô,  gương mặt đầy sự vui mừng và yêu chiều]
Bạch y Vân giả càng điên cuồng hơn
[tại ? Tại ?  ở với mấy  lâu như  nhưng tại  hai   từng đối với  như thế]
Cha Bạch và bà nội Bạch chỉ lạnh lùng  cô  mà   gì
Cô  thấy  thì tuyệt vọng ấp úng
[...    thể ... đến cả giọng   cũng hy sinh để biến thành giống cô, đến cả tóc  cũng  nhuộm, cả mắt, cả cơ thể, khuân mặt....]