Tôi là trẻ mồ côi, hồi nhỏ tôi sống rất khổ cực, tôi luôn thiếu thốn tình thương và không có cảm giác an toàn.
Vì vậy, đối với một Phó Hách Ngôn cũng thiếu thốn tình thương và không có cảm giác an toàn, tôi biết cách làm thế nào để chinh phục anh.
Xét trên một số phương diện, chúng tôi là cùng một loại người.
Tôi từng là người duy nhất mang lại cho anh cảm giác an toàn, vậy mà tôi lại phản bội lừa dối anh.
Cằm lại bị người ta mạnh mẽ nắm lấy.
"Anh sẽ không để em rời xa anh nữa."
Tôi kêu lên một tiếng, cả người bị bế ngang lên.
"Tổng giám đốc Phó, anh nhận nhầm người rồi!"
Căn phòng mờ tối.
Người đàn ông địa vị cao quý dịu dàng mà bệnh hoạn hôn lên mặt tôi.
Giọng anh khàn khàn:
"Đừng rời xa anh."
Đêm nay, thật điên cuồng.
Không thua kém gì đêm tân hôn của chúng tôi trước đây.
Anh một lần nữa đánh dấu mùi hương của mình lên người tôi.
12
Tin tức tôi bị Phó Hách Ngôn đánh dấu vào đêm đó đã nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Khi Phó Hách Ngôn đang họp, có người lén lút nhét cho tôi một tờ giấy, hẹn gặp mặt tại một địa điểm.
Đến nơi hẹn, tôi phát hiện người đối diện là người quen, một cổ đông đức cao vọng trọng của nhà họ Phó.
Ông ta luôn bất mãn với Phó Hách Ngôn, ông ta cho rằng mình có tư cách hơn nên ông ta luôn muốn lật đổ Phó Hách Ngôn.
Ông già này tuổi đã cao, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén và đầy tham vọng.
Ông ta nhìn tôi: "Quả thật rất giống với người phụ nữ đó."
"Nhưng làm thế thân, sống mãi dưới cái bóng của người phụ nữ khác, rất đáng thương phải không?"
"Theo tôi là lựa chọn sáng suốt của cô, sau khi việc thành, tôi sẽ không bạc đãi cô."
Tôi mỉm cười: "Tiếc là đi theo Tổng giám đốc Phó, lợi ích càng nhiều hơn."
Ông ta sững người, sau đó ý thức được điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Không ổn, bắt lấy cô ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/lang-nghe-may-mua-he/chuong-10.html.]
"Bây giờ mới nhận ra thì đã muộn rồi."
Cánh cửa lớn phía sau tôi vừa đúng lúc mở ra.
"Chú hai, chú già rồi, nên về quê nghỉ ngơi thôi."
Người trả lời ông ta là Phó Hách Ngôn.
13
"Lần này tôi làm thế nào?"
"Không tệ."
Khi người đó bày tỏ muốn hợp tác với tôi, tôi giả vờ đồng ý, ngược lại giúp Phó Hách Ngôn nắm được điểm yếu của đối phương.
Tôi đã ghét lão già này từ lâu rồi.
Lão già này có gốc rễ rất sâu trong nhà họ Phó, lúc trước khi Phó Hách Ngôn muốn cưới tôi, ông ta là người đầu tiên phản đối, thậm chí còn phái người đến ám sát tôi. Ông ta muốn người do ông ta bồi dưỡng được gả cho Phó Hách Ngôn.
Sau khi tôi giả c.h.ế.t bỏ trốn, không biết ông ta đã nhét bao nhiêu người thế thân giống tôi cho Phó Hách Ngôn.
Bây giờ lật đổ được ông ta, tâm trạng tôi cũng rất thoải mái.
Còn khiến Phó Hách Ngôn càng thêm coi trọng tôi.
Bây giờ, tôi đã được như ý nguyện khi làm thế thân.
Hai chúng tôi ngủ chung một giường, nhưng anh không làm gì tôi, anh quay lưng về phía tôi ngủ.
Tôi không hiểu nổi.
Đêm đó, anh đã đánh dấu tôi, vậy mà những ngày sau đó lại không chạm vào tôi một lần nào nữa, anh lại biến thành người đàn ông lạnh lùng trầm tĩnh.
Hai chúng tôi nằm cách nhau hơi xa, dưới lớp chăn, tôi dùng chân chạm vào chân anh.
"Cô phải biết mình là thế thân." Anh lạnh lùng nói.
Sau đó dịch sang một bên, tránh chân tôi.
Sao tôi lại thấy anh hơi đáng yêu thế nhỉ.
Tôi chuyên nghiệp nói: "Tổng giám đốc Phó, tôi sẽ làm thế thân thật tốt."
Rồi lại tiếp tục dùng chân chọc chọc anh.
Anh nghiến răng chịu đựng: "Từ bao giờ cô lại nghe lời như vậy?"
Tôi nói: "Anh cho nhiều quá mà."
Tôi không hiểu sao anh lại tức giận.
Nhận thấy bầu không khí không ổn, đêm hôm sau tôi tự giác chạy sang phòng khác ngủ.