Lang Bái Vi Gian 1: Ngươi Chết Ta Sống - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-09-15 05:59:44
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Con Bái đó g.i.ế.c ba lớn, ăn năm đứa trẻ. Cuối cùng trại gỗ đóng cửa.”
thấy bàn tay ông Lục cầm điếu cày khẽ run run.
“Chẳng lẽ ai trị nó ?” – Chú Đại Trụ nhíu mày.
“Tinh quái! Tinh quái hơn cả , ai đụng , kẻ đó gặp họa.”
Ông Lục phả khói mịt mờ, khuôn mặt già nua lẩn khuất trong làn khói.
“Bái gọi tên Bảo Sinh, tức là nó đánh dấu . Bảo Sinh chắc chắn trong miệng nó. Những đứa nhỏ khác cũng khó , bởi giờ nó nếm vị ngon.”
Nghe đến tên , tim đập loạn xạ.
Thế nào là “chắc chắn ăn Bảo Sinh”?
“Có cách gì vẹn ?” – Trưởng làng hỏi.
“Theo , nên tập trung sống chung, bảo qua mùa đông .”
“Trời lạnh cắt da, nhà nào bếp lò giường sưởi lớn mà chứa hết dân làng ?” - Trưởng làng khó xử.
“Thì hai nhà nhập một. Nhất là những gia đình con nhỏ, càng bảo vệ. Người đông, Bái mới e ngại.”
“Thêm nữa, tuyệt đối ai khỏi làng. Cổng làng chất đầy củi khô, luôn luôn đốt lửa.”
“Quan trọng nhất là ban đêm, bất kể thấy gì, cũng tin, càng mở cửa. Bái sẽ giả tiếng mà dụ chúng .”
Mọi bàn tán hồi lâu, cuối cùng đều theo lời ông Lục.
Những nhà trẻ con bảo vệ nghiêm ngặt, chỉ riêng nhà thì chẳng ai đến.
Vốn dĩ chú Đại Trụ định sang trông giúp, nhưng vì ông còn khẩu súng, nên nhường cho nhà khác.
Mẹ Thiết Đản còn châm chọc con quan, giữ hai khẩu s.ú.n.g riêng một nhà là xa xỉ lắm.
hiểu, chỉ vì súng, mà còn vì nhà là “ổ” đang Bái nhắm. Ai tới đều nguy cơ vạ lây.
Cha thì chẳng hề nao núng, mặt lộ vẻ hung hăng:
“Để bắt , da lột cho Bảo Sinh may áo, thịt phơi khô mồi nhắm.”
Cha dường như quên, huênh hoang xong thì bà chết.
“Bảo Sinh, yên tâm , cha hứa sẽ rời con nửa bước.”
Cha như thấu nỗi lo của , xoa đầu , dỗ dành cho yên lòng.
Thế mà đêm hôm , ông ngủ say hơn ai hết.
Còn , tiếng gọi tên .
6
“Bảo Sinh?”
“Bảo Sinh?”
Giọng mơ hồ, lúc gần lúc xa, hệt như tiếng Thiết Đản.
lay gọi cha mấy lượt, nhưng ông chẳng tỉnh.
rón rén xuống giường, tới cửa gian giữa.
Một cơn gió lớn thổi qua, cánh cửa bỗng kẽo kẹt mở toang.
Ngoài cửa, Thiết Đản đó, mặc nguyên cái áo bông hôm mất tích.
Cậu nghiêng đầu, tay ôm cổ, mắt trừng trừng .
“Bảo Sinh, cổ tao đau quá…”
“Bảo Sinh, tao đau lắm.”
Cậu buông tay , để lộ một lỗ hổng đen ngòm cổ, m.á.u ròng ròng chảy xuống, còn dữ hơn cả lúc bà cắn.
Cậu bước qua bậc cửa, từng bước áp sát.
“Bảo Sinh, mày thể trả sói con cho tao ?”
lắc đầu liên hồi, òa gọi cha.
“Bảo Sinh!”
Phía gáy Thiết Đản bất chợt thò một cái đầu sói khổng lồ, quấn khăn đỏ!
“Á—!”
choàng tỉnh, thấy cha đang trợn mắt .
Hai cha con trừng mắt, đều giật b.ắ.n .
“Con mơ thấy Thiết Đản.” – .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lang-bai-vi-gian-1-nguoi-chet-ta-song/chuong-3.html.]
Cha đặt ngón tay lên môi: “Suỵt. Nghe .”
nín thở, quả nhiên vọng tiếng kêu thảm thiết từ đầu làng. Nhà gần đó, nên rõ ràng.
“Cha ơi, đang kêu cứu.”
“Ừ, cha cũng thấy.” – Cha , định xuống giường.
“Cha! Đừng mắc lừa! Cha quên lời ông Lục ? Bái giả giọng đó!”
Cha khựng , rút về, tựa gối châm điếu thuốc.
Một điếu hút cạn, tiếng kêu cứu vẫn còn vang.
“Cha và chú Đại Trụ đặt bẫy ở đầu làng, cha xem.” - Cha yên tâm.
“Cha, ! Cha con ? Cha quên đứa bé nhà Đại Mao biến mất thế nào ?” – sợ hãi van nài.
“Hơn nữa, nửa đêm gió tuyết mịt mùng, lấy ?”
Cha ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu: “Ừ, con cũng lý.”
Thấy cha còn ý định rời , mới thở phào.
Chẳng bao lâu , tiếng kêu cứu ở đầu làng nhỏ dần, tắt hẳn trong gió.
Cha lạnh: “Dụ thì im. Quả nhiên Bái xảo quyệt.”
Hai cha con định xuống ngủ tiếp, thì tiếng gõ cửa.
7
“Cộc!”
“Cộc! Cộc!”
“Cộc!”
“Cộc! Cộc!”
Tiếng gõ cửa dồn dập, nhịp điệu rõ ràng.
“Ai đó?!”
Cha bỗng bật dậy, dồn hết sức quát lớn.
“Thu… da sói…”
“Ai?” - Cha quát.
“Người thu da sói.” – Giọng ngoài cửa đáp.
Cha nhíu mày, bước xuống giường đất, lật tờ lịch cũ treo tường.
“Năm ngoái hẹn với thu da sói, đúng là hôm nay đến lấy.” – Cha .
“Cha, lời , Bái thể học tiếng , chính ông Lục .” – .
Cha bực dọc: “Ông Lục, ông Lục! Ông Lục lo cho mày ăn, lo cho mày mặc ? Mẹ mày mất sớm, nhà sống đều là nhờ bán da sói hằng năm. Bỏ lỡ hôm nay, tết lấy gió bấc mà ăn ?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Bên ngoài chắc chắn là Bái giả dạng.”
“Bái hôm nay là ngày thu da sói ?” – Cha hỏi ngược .
“…” cứng họng.
“Con yên tâm, cha tính toán cả .”
Vừa , cha gian chính, hình to lớn nhưng linh hoạt, rạp xuống đất ghé mắt qua khe cửa.
“Cha gì thế?” – hỏi.
Cha trả lời, ông một lúc mới ngẩng đầu lên, mỉm vẫy .
nghi hoặc bò xuống theo.
Ngoài trời tối om, chỉ lờ mờ thấy một đôi ủng cao cổ to sụ.
“Thấy , cha , Bái. Hôm nay chính là thu da tới.” – Cha đắc ý.
vẫn yên tâm: “Ông Lục , Bái chỉ bắt chước mấy câu đơn giản, cha thử hỏi thêm .”
Cha gật đầu, hướng ngoài quát: “Ông họ gì, tên gì?”
“Thu… da sói…” – Giọng ngoài cửa đáp.
“Ông từ tới?”
“Thu… da sói…”
Sắc mặt cha lập tức sầm xuống, cũng sợ điếng .
Ngay đó, tiếng gõ cửa biến thành tiếng cào xé, loẹt xoẹt ngớt.