13
Ánh lửa leo lét chiếu lên chiếc nhẫn kim cương phản chiếu những tia sáng ngũ sắc, lại khiến Lâm Vi sợ hãi lùi lại nửa bước.
"Nếu tôi thật sự là cô gái trong cuốn nhật ký đó, thì tôi càng không thể ở bên anh được."
Hiện tại cô, đã mất hết mọi ký ức.
Thoát khỏi sự ràng buộc của tình yêu, cô chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt này thật sự đáng ghét.
Phụ bạc một cô gái một lòng một dạ với anh ta, bị đá cũng đáng đời.
Tưởng Nam Chinh lo lắng muốn tiến lên níu lấy cô, nhưng lại khiến Lâm Vi lùi nhanh lại, suýt chút nữa bị vấp ngã.
Tưởng Nam Chinh dừng bước, biết rằng nếu bây giờ mình quá hấp tấp, chỉ càng đẩy Lâm Vi ra xa hơn.
Hắn vội vàng rút tay lại, ổn định cảm xúc.
"Không sao, anh có thể ở lại bên cạnh em, chuyện trước kia, chúng ta có thể từ từ nhớ lại."
"Dù bao lâu, anh cũng có thể đợi em."
Buổi tối lửa trại kết thúc không vui.
Trên đường về, Lâm Vi đi phía trước, Cố Nhất Dã lẽo đẽo theo sau.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tưởng Nam Chinh luôn giữ khoảng cách mười bước, không nhanh không chậm đi theo.
"Lâm Vi." Cố Nhất Dã tiến lên nắm lấy tay Lâm Vi, nhưng bị cô hất mạnh ra.
Cố Nhất Dã lo lắng muốn giải thích, nhưng Lâm Vi không muốn nghe.
Dù là thiện ý hay ác ý, cô đều vô cùng phản cảm.
Cô chưa bao giờ là vật phụ thuộc của ai, càng không phải là chiến lợi phẩm trong cuộc tranh giành của đàn ông.
"Anh để em tự mình bình tĩnh lại đi."
Nói xong Lâm Vi tăng tốc, bỏ xa Cố Nhất Dã lại phía sau.
Về đến phòng ngủ, Lâm Vi thức trắng cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, phòng khách vang lên tiếng cãi vã của hai người đàn ông.
Sáng sớm cả hai đều bắt đầu lấy lòng, mỗi người chuẩn bị bữa sáng cho Lâm Vi.
Tưởng Nam Chinh cho rằng Lâm Vi và hắn đã sớm chiều bên nhau hơn mười năm, chắc chắn sẽ không nỡ bỏ đi tình cảm bao năm nay.
Cố Nhất Dã cảm thấy Tưởng Nam Chinh chen chân vào tình cảm của họ, vốn dĩ hai người về nước là có thể kết hôn.
Hai người cãi nhau không ngớt, Lâm Vi dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn cảnh này.
Phát hiện Lâm Vi đã dậy, hai người mới im lặng.
Không đợi họ mở lời, Lâm Vi chỉ tay ra cửa.
"Cút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-vi-skmz/chuong-13.html.]
Lệnh đuổi khách dứt khoát, khiến hai người tiu nghỉu ra về.
Sau đó hai người càng ngấm ngầm ganh đua, đều muốn có được sự chú ý của Lâm Vi.
Trong cuộc tranh giành của hai người đàn ông, chiến tranh cũng theo đó mà quay trở lại.
Một lần Cố Nhất Dã bị thương vào đùi, là bác sĩ, Lâm Vi không thể không chữa trị cho anh, thời gian ở bên nhau cũng nhiều hơn.
Tưởng Nam Chinh biết anh cố ý, như thể được gợi ý gì đó, ngay sau đó cũng làm mình bị thương ở tay.
Lâm Vi vừa bận rộn chữa trị cho thương binh, lại phải chăm sóc hai người đàn ông trẻ con này.
Mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà nổi giận.
"Hai người chơi đủ chưa, lẽ nào mạng sống trong mắt các người lại rẻ mạt đến vậy sao?"
"Các người cũng là quân nhân, nên biết ở đây có bao nhiêu người đang ở ranh giới sinh tử, có thể chỉ vì các người chậm trễ một giây, đã khiến một đứa trẻ vô tội phải bỏ mạng."
"Các người có biết thuốc men và bác sĩ ở đây khan hiếm đến mức nào không? Các người không biết đâu, một hộp Amoxicillin có thể cứu sống một mạng người, một lọ Penicillin có thể cải tử hoàn sinh, vậy mà lại bị các người lãng phí."
Một tràng lời nói khiến hai người xấu hổ vô cùng, đều cúi gằm mặt xuống.
Cố Nhất Dã lên tiếng trước.
"Tôi khỏe, có thể giúp em khiêng thương binh."
Tưởng Nam Chinh giật băng gạc ở cổ tay ra.
"Tôi từng học qua một số kiến thức y tế, tôi có thể l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, giúp đỡ cứu chữa thương binh."
Hai người từng coi nhau như cái gai trong mắt, nhanh chóng đạt được sự đồng thuận.
Lúc này Lâm Vi mới dịu đi sắc mặt.
Trong nửa tháng bị ném bom, ba người kề vai chiến đấu, dần dần hình thành tình đồng chí cách mạng.
Không khí cuối cùng cũng không còn căng thẳng như trước.
Chỉ cần còn có thể ở bên cạnh cô, dù cả đời như vậy cũng tốt.
Nhưng tai nạn ập đến quá nhanh, trong doanh trại đột nhiên có một người phụ nữ bị nhiễm trùng vết thương ở bụng được khiêng vào.
Các y tá vội vàng gọi Lâm Vi: "Bác sĩ Lâm, có một người phụ nữ từ phương Bắc đến."
Lâm Vi đột nhiên cảm thấy người phụ nữ đó quen quen, nhưng lại không nhớ ra gì cả.
Tiến lên giúp cô ấy xử lý vết thương ở bụng.
"Vết thương này của cô là do bị rách lúc chạy nạn phải không, có chút nhiễm trùng rồi, xử lý có thể hơi đau, cô chịu khó một chút."
Người phụ nữ nhìn Lâm Vi hoàn toàn không giống như quen biết mình, đột ngột nắm chặt cổ tay cô.
"Lâm Vi, cô giả vờ cái gì?"
"Tưởng Nam Chinh có ở đây không, tôi tìm anh ta mấy tháng rồi, anh ta trước sau vẫn không chịu gặp tôi, có phải cô giở trò gì không, rốt cuộc cô giấu Tưởng Nam Chinh ở đâu rồi?"
"Cô có biết xấu hổ không hả, cô không giành được với tôi, lại chạy ra ngoài quyến rũ đàn ông, tôi chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào hạ tiện như cô!"