Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lâm Vi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-06-01 10:40:09
Lượt xem: 1,367

1

Lâm Vi vừa tròn tuổi trưởng thành đã bị anh nuôi chiếm đoạt.

Ban ngày, trước mặt mọi người, cô ngoan ngoãn gọi hắn là "anh trai". Đêm đến, cô lại bị ép phải gọi hắn là "chồng yêu" suốt đêm, đến khi khản cả giọng mới chịu buông tha.

Thế rồi ngày cô phát hiện ra sự tồn tại của mình chỉ là một công cụ cũng là ngày hắn ân hận suốt đời.

—-

Họ giấu bố mẹ nuôi yêu đương vụng trộm suốt bảy năm. Từ bệ cửa sổ, nhà bếp, cho đến cả trạm gác trong khu tập thể cán bộ, không một ngóc ngách nào mà họ chưa từng ân ái, thử qua đủ mọi tư thế khó nhằn.

Bố mẹ nuôi vừa vào phòng nghỉ trưa, Lâm Vi lại bị hắn ép chặt lên tấm kính cửa sổ.

Bàn tay to lớn vén chiếc váy hoa của cô lên tận eo, theo từng cú thúc của người đàn ông, khoảng cách da thịt giữa hai người đã là âm hai mươi centimet.

Lâm Vi khẽ rên lên, lo lắng liếc nhìn ra cửa phòng.

"Em sợ họ nghe thấy..."

Đôi môi mỏng gợi cảm của Tưởng Nam Chinh cong lên, tốc độ tấn công ngược lại càng nhanh hơn.

"Sợ gì chứ, thế này mới kích thích, phải không?"

"Ngoan, anh thích nghe em rên."

Giây tiếp theo, cảm giác kích thích mãnh liệt khiến đầu óc Lâm Vi trống rỗng, trước khi hét lên, cô cắn mạnh vào vai Tưởng Nam Chinh.

Nhưng lại không nỡ dùng sức cắn thật.

Trước mặt người khác, hắn là một sĩ quan lạnh lùng vô tình, nổi tiếng là người cưng chiều em gái hết mực.

Cũng chỉ có Lâm Vi, cô em gái này, mới được dùng thân thể mình để "lĩnh giáo" rằng, dục vọng của hắn thực ra rất mạnh, lại còn nhiều chiêu trò, lần nào cũng mang đến cho cô những trải nghiệm kích thích đê mê nhất.

"Đúng là cực phẩm trời sinh, anh thật sự không thể rời xa em được, em sẽ mãi mãi chỉ yêu mình anh thôi, có được không?"

Lâm Vi mặt đỏ bừng, chìm đắm trong dục vọng.

Lời nói của anh trai nhắc nhở cô rằng, hơn hai mươi năm qua, họ đã đóng một vai trò quan trọng như thế nào trong cuộc đời của nhau.

Trước đây họ là anh em, vậy sau này thì sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Vi đột nhiên dừng động tác.

"Vậy anh định khi nào thì nói thật với bố mẹ? Gần đây họ cũng đang giục anh tìm đối tượng đấy thôi."

Người đàn ông bị cắt ngang có chút không vui, nhưng vẫn kiên nhẫn hôn nhẹ lên môi cô.

"Đợi anh qua sinh nhật đã nhé, lúc đó nói ra họ cũng dễ chấp nhận hơn, đến lúc đó anh sẽ đi làm báo cáo kết hôn."

Nhận được câu trả lời chắc chắn, lòng Lâm Vi vui sướng khôn xiết, chân cũng nhấc cao hơn.

Hai người quấn quýt lấy nhau, cùng lúc bay lên chín tầng mây.

Xong việc, Tưởng Nam Chinh còn không quên chu đáo đưa khăn giấy cho Lâm Vi.

Tưởng Nam Chinh vừa mặc xong quần, chiếc máy nhắn tin ở hông reo lên.

Hắn liếc nhìn, rồi đưa cho Lâm Vi một hộp quà được gói tinh xảo.

"Ngoan, đơn vị có việc, em ở nhà ngoan ngoãn đợi anh."

Lâm Vi vui vẻ mở hộp quà, khi nhìn rõ thứ bên trong, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Bên trong là một đôi tất lụa đang thịnh hành nhất lúc bấy giờ, phần đũng đã bị xé toạc, cứ thế mở rộng ra.

Tưởng Nam Chinh vừa mới "no nê" xong, lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, cười rồi nhét chiếc quần lót của Lâm Vi vào túi.

"Em cứ mặc thế này, đợi anh về, chúng ta làm thêm lần nữa."

Đối với mệnh lệnh của anh trai, cô trước nay luôn răm rắp nghe theo.

Lâm Vi đỏ mặt, ngoan ngoãn mặc tất vào.

Sau khi Tưởng Nam Chinh lái xe jeep đi xa, Lâm Vi đột nhiên phát hiện ví tiền của hắn rơi trên sofa, liền đạp xe đuổi theo.

Trên đường đi, tâm trạng Lâm Vi cũng vui như chim hót hoa nở.

Cô là bác sĩ trong đơn vị, dọc đường vào mọi người còn nhiệt tình chào hỏi cô.

Vừa đến cửa phòng làm việc của Tưởng Nam Chinh, cô nghe thấy tiếng cười đùa vang lên từ bên trong, bước chân đột ngột dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-vi-skmz/chuong-1.html.]

"Vẫn là anh Chinh hào phóng, lúc hưởng thụ còn chẳng thèm kéo rèm, làm anh em chúng tôi nhìn mà dựng cả lều lên, còn tâm trí đâu mà huấn luyện nữa."

"Tôi thấy bất kể ngoại hình hay dáng người, Lâm Vi cũng chẳng thua kém gì mấy cô người mẫu trên tạp chí, tiếc là chỉ là một đứa con nuôi không thể mang ra ngoài được, lại còn lẳng lơ như vậy, anh Chinh căn bản chẳng thèm để mắt tới, nếu không thì làm sao đến lượt chúng ta được mãn nhãn chứ, ha ha ha!"

Lúc đó họ đang ở trước cửa sổ sao?

Anh trai... là cố ý?

Lâm Vi đứng sững tại chỗ, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tiếng cười nhạo báng bên trong vẫn tiếp tục, từng tiếng một đ.â.m thẳng vào tim Lâm Vi, cũng giải đáp những nghi hoặc của cô.

"Mà này, đợi cậu với Thẩm Thu Cẩn kết hôn rồi, hai người không lẽ vẫn lén lút qua lại với nhau à?"

Cô nghe thấy Tưởng Nam Chinh cười khẩy một tiếng: "Có thể sao? Cẩn Nhi là tiểu thư khuê các, tôi sợ làm bẩn cô ấy."

Giọng điệu khinh miệt và lạnh lùng, xa lạ đến mức như thể cô chưa từng quen biết người này.

Lâm Vi lập tức thấy chân mình bủn rủn, phần dưới lại lành lạnh, như thể lúc nào cũng nhắc nhở cô rằng, cô chỉ là một công cụ để thỏa mãn dục vọng bẩn thỉu.

Cách đó không xa, có lính gác tuần tra đang đi về phía này.

Để không bị phát hiện, cô hoảng hốt bỏ chạy khỏi nơi đó.

Những ký ức trong đầu lại như cố tình hành hạ cô, thi nhau ùa về.

Năm cô năm tuổi, bố mẹ cô đã hy sinh anh dũng để cứu ông Tưởng, từ đó cô không còn nơi nương tựa.

Để báo đáp ơn cứu mạng, ông Tưởng đã không ngần ngại nhận nuôi cô.

Mọi người trong khu tập thể đều nói con trai độc nhất của nhà họ Tưởng là một tiểu ma vương, Lâm Vi vốn đã chuẩn bị tinh thần sống nhờ nhà người khác, ai ngờ Tưởng Nam Chinh vừa gặp cô lần đầu đã vô cùng yêu thích, nắm tay cô gọi cô là em gái ngoan.

Sau đó càng cưng chiều Lâm Vi lên tận trời.

Lúc nhỏ cô sợ sấm sét, hắn liền thức trắng đêm canh bên giường cô.

Lúc đi học bị côn đồ bắt nạt, hắn liền chặn đám côn đồ đó lại, đánh nhau đến đầu chảy máu, đến giờ vẫn còn vết sẹo mờ.

Càng lớn, Tưởng Nam Chinh càng đẹp trai ngời ngời, người ngưỡng mộ hắn nhiều không kể xiết.

Lâm Vi là một trong số đó, những tâm tư thiếu nữ ấy đều được cô viết vào nhật ký.

Cô vốn tưởng có thể cứ thế này mà thầm lặng yêu thích.

Cho đến năm mười tám tuổi, lúc tan học, đẩy cửa phòng ra thì thấy Tưởng Nam Chinh đang đọc trộm nhật ký của cô.

Ánh mắt hắn như đang hỏi tội, nhưng lời nói ra lại khiến tim Lâm Vi đập loạn xạ.

"Hóa ra em gái cũng có những suy nghĩ đen tối giống anh."

Ngày hôm đó, Tưởng Nam Chinh lần đầu nếm thử trái cấm, vụng về mà điên cuồng đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác.

Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Vi nhìn vết đỏ trên ga giường, hối hận vô cùng.

Nhưng lời hứa của Tưởng Nam Chinh lại khiến cô yên tâm.

"Đợi anh công thành danh toại, anh sẽ cưới em."

Giữ lấy lời hứa đó, họ giấu bố mẹ làm chuyện ấy hết lần này đến lần khác.

Từ mười tám tuổi đợi đến hai mươi ba tuổi, Lâm Vi đã sớm chán ngấy kiểu yêu đương vụng trộm này, nhưng vẫn mãi không đợi được Tưởng Nam Chinh thú nhận.

Hóa ra, cô chưa từng lọt vào mắt xanh của hắn, chẳng qua chỉ là công cụ để thỏa mãn nhu cầu giữ thân cho Thẩm Thu Cẩn mà thôi.

Cô tuyệt đối không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng sau này đối mặt với Tưởng Nam Chinh, cô phải làm sao? Lẽ nào phải đê tiện đến mức cam tâm làm vật dùng thử trước hôn nhân cho Thẩm Thu Cẩn sao?

Cô tuyệt đối không cho phép.

Đột nhiên, cuộc nói chuyện của hai sĩ quan ở cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Vi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Chiến sự ở mặt trận phía Nam đang căng thẳng, rất cần các đồng chí y bác sĩ. Tổ chức yêu cầu chúng ta tập hợp y bác sĩ đến tiền tuyến hỗ trợ, nhưng chúng ta biết tìm đâu ra người tình nguyện bây giờ?"

Suy nghĩ một lát, Lâm Vi bước tới hỏi.

"Tôi có thể đăng ký tham gia không?"

Cô vốn là một đứa trẻ mồ côi, chẳng qua là ở nhờ nhà họ Tưởng, sống lay lắt thêm mười mấy năm.

Nếu đã định sẵn là vai phụ của Tưởng Nam Chinh, vậy thì cô sẽ hoàn toàn rút lui khỏi cuộc đời hắn.

Làm nhân vật chính của chính mình.

Loading...