LÂM NHIỄM - 4

Cập nhật lúc: 2025-10-23 13:50:54
Lượt xem: 158

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ khi Dư Từ Tâm xuất hiện, thiên vị, lạnh nhạt, đảo ngược trắng đen, vu hãm sỉ nhục, đều đem áp lên sót một điều.

 

Trái tim nguội lạnh tột cùng, hỏi :

 

nếu , sẽ mang tiếng độc ác, ở kinh thành còn sống ? Những yến tiệc trang trọng, giao tế với các nhà quyền quý, cả bằng hữu thiết… đều mất hết.”

 

“Đủ !” 

 

Thẩm Trác Niên nhíu chặt mày, giọng đầy bực bội.

 

“Giờ là lúc nào mà nàng còn nghĩ đến tiệc tùng giao tế. Nếu đẩy Từ Tâm , nàng sẽ mất mạng đấy!”

 

Ta nén chua xót trong cổ, bật :

 

“Vậy còn mạng của Triệu Minh Nguyệt thì mạng ? Danh dự của thì đáng rẻ ? Việc ác là do Dư Từ Tâm , dù c.h.ế.t cũng là quả báo của nàng , liên quan gì đến !”

 

Thất vọng nổ tung trong mắt , lạnh và độc ý từng tấc bò lên khuôn mặt :

 

“Nàng mãi như , bao , ân cứu mạng gì sánh , chỉ coi Từ Tâm là ân nhân, là , mà nàng cứ khư khư buông. Hễ chuyện liên quan đến Từ Tâm, nàng liền c.ắ.n xé như dã thú, độc ác đến mức còn t.h.u.ố.c chữa.”

 

“Nàng chẳng tiến thoái, cứ bám chặt lấy , gây khó cho Từ Tâm, lòng hẹp hòi, xứng chủ mẫu. Chớ , ngay cả đám quý tộc trong kinh , ai mà coi trọng loại như nàng.”

 

“Đêm nay gió tuyết lớn, đủ để nàng tỉnh táo một phen.”

 

Ta hít mạnh một lạnh, còn kịp phản ứng thì hất rèm xe, một tay đẩy ngã nhào xuống đất.

 

Ta bệt trong tuyết.

 

Rõ ràng chẳng còn vướng bận gì nữa, mà cổ chân trật vẫn đau nhói tận tim, gặm nhấm từng cơn.

 

Hắn ngoảnh , chui xe, giục ngựa rời như chẳng chuyện gì xảy .

 

Đường tuyết trơn trượt, đám nha mở đường phía , chẳng ai tình cảnh của .

 

Ta khập khiễng lê từng bước, chẳng thể đuổi kịp cỗ xe đang lao vun vút, gió rít gào cuốn trôi cả tiếng kêu gọi của .

 

Cứ thế, Thẩm Trác Niên ném một , giữa núi sâu tuyết phủ mịt mùng.

 

Gió gào tuyết cuốn, như nuốt chửng tất cả trong khoảnh khắc .

 

Thẩm Trác Niên năm nào từng trèo tường chỉ để đưa cho một túi hạt dẻ nóng.

 

Từng liều mạng lưng ngựa, đoạt giải thưởng hớn hở mang đến cho xem.

 

Từng mắt mày chan chứa tình ý, thề với trời rằng cả đời sẽ chỉ với mà thôi.

 

Đêm , tất cả đều gió tuyết hung tàn xé nát tan tành.

 

5

 

“Lâm Nhiễm?”

 

Ta đang mải miên man suy nghĩ, trong thoáng chốc quên mất đáp lời.

 

Thẩm Trác Niên liền hạ giọng, cau mày quát một tiếng.

 

Ta lùi nửa bước, giữ lấy cách , lạnh nhạt :

 

.”

 

ở chỗ từng ôm hy vọng.

 

ở chỗ cho cơ hội sửa sai.

 

ở chỗ suýt để mất mạng giữa trời băng đất tuyết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-nhiem/4.html.]

Thẩm Trác Niên thở một , vươn tay kéo :

 

“Biết sai là , nàng cũng là sẽ tẩu tẩu, nên…”

 

“Thế tử, xin tự trọng.”

 

Tay né tránh, kịp phản ứng.

 

Lặng giữa trung chỉ là bàn tay thon dài , mà còn cả câu kịp dứt.

 

Trên mặt Thẩm Trác Niên thoáng hiện lên cơn giận.

 

Chưa kịp mở miệng, Dư Từ Tâm bước tới, chen giữa hai , mật kéo tay áo , giọng dịu dàng xin :

 

“Xin Lâm tỷ tỷ, cũng dưỡng sẽ vì mà ném tỷ giữa trời tuyết. Mọi đều là của . Giờ tỷ thấy trong đỡ ?”

 

“Nghe nha , lạnh tổn thương đến thể thì sẽ khó sinh con đấy. Tỷ đeo bùa bình an ở thắt lưng, chẳng vì chuyện đó ?”

 

Ánh mắt nàng dừng miếng ngọc đeo ở hông .

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Ta còn kịp đáp thì Thẩm Trác Niên kéo mạnh sang một bên, đó dịu dàng nhét miếng bùa bình an tay Dư Từ Tâm:

 

“Đây là bùa bình an năm quỳ gối từng bậc thang mà cầu . Nàng thể khỏe mạnh, chắc chẳng cần dùng đến. Còn thì yếu, cứ giữ lấy .”

 

Sắc mặt Dư Từ Tâm bỗng sáng lên, nhưng cố tỏ vẻ khó xử, sang hỏi:

 

“Vậy Lâm tỷ tỷ… sẽ giận chứ?”

 

Thẩm Trác Niên , ánh mắt chứa đầy ý trêu chọc.

 

Hắn đang tỏ vẻ bất mãn vì né tránh cái chạm tay của .

 

Nếu là đây, dám lấy món đồ xem như bảo vật trong lòng bàn tay để tặng khác, nhất định nổi trận lôi đình.

 

, chỉ thản nhiên :

 

“Đã là vật của Thế tử, Thế tử tặng ai, tự nhiên chẳng gì đáng trách.”

 

Thẩm Trác Niên gật đầu hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên:

 

“Cũng dạy dỗ vài mới nên . Giờ thì hiểu chuyện hơn . Ngày mai đưa Từ Tâm chọn trang sức, nếu nàng rảnh thì…”

 

“Nhiễm Nhiễm!”

 

Tiếng mẫu vọng tới từ xa.

 

“Quốc công phu nhân mời quan giám chính của Khâm Thiên Giám đến xem ngày lành để chọn ngày cưới cho tiểu công gia, chúng cũng nên chọn một ngày mà trình lên…”

 

Trong sân đông , nửa câu mẫu nghẹn tiếp.

 

Thẩm Trác Niên nở nụ , đôi mắt ánh lên niềm đắc ý, gật đầu :

 

“Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, đừng ghen tuông mất lý trí. Ngày cưới , thuận theo nàng cũng chẳng .”

 

“Ai gả cho ngươi?”

 

Sắc mặt chợt đông cứng.

 

Ta nhướng mày, mỉm hỏi:

 

“Ngươi quên , chúng hủy hôn?”

 

Lạnh lẽo từng lớp phủ lên giữa lông mày , cơn giận nén chặt nơi khóe môi.

 

 

 

 

Loading...