Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lâm Mai - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-06-30 19:59:21
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần này, bà ấy còn mắng cả ba tôi, ý rất rõ ràng muốn cô cũng đưa bác cả vào làm ăn cùng.

Bác cả là một tên nghiện cờ b.ạ.c cả làng đều biết, đó là một sự tồn tại còn đáng ghét hơn cả tù nhân cải tạo lao động. Ngay cả người trơ tráo như thím Điền cũng không còn mở miệng giúp bà ấy nói lời nào nữa.

Bí thư chi bộ thôn lúc này vừa kịp đến, ông ấy hắng giọng hô to: “Náo gì mà náo! Lâm Mai kinh doanh ở làng mình, ít nhất còn thu mua hướng dương của mấy người, cho mấy người kiếm thêm chút tiền. Nếu cô ấy đi thật, số tiền đó mấy người gây rối có bù đắp được không?”

Vừa nhắc đến tiền, những người đang tức nhất thời mất khôn liền im bặt. Nhưng bí thư chi bộ thôn cũng ghé tai nói nhỏ với cô tôi: “Tôi thấy cô xây kho lớn như vậy, chắc là định làm lớn rồi. Vậy thì chuyện của mẹ cô dù sao cũng phải giải quyết thôi, ở cái đất này của chúng ta, trăm cái thiện hiếu đứng đầu, tiếng xấu đồn xa thì không bõ đâu.”

Dường như cô tôi đã nghĩ kỹ từ lâu, cô nói lớn với mọi người: “Giờ tôi kiếm được chút tiền nhưng mọi người cũng biết mẹ tôi rất thiên vị. Tôi mà đưa thẳng tiền cho bà ấy, bà ấy chắc chắn sẽ mang cho anh cả vào cờ b.ạ.c hết, bà ấy cũng chẳng còn lại gì, như vậy không phải là hiếu thảo thật sự. Vậy nên, tôi rang hạt dưa cần tuyển người, tôi sẽ giao cho anh cả một chân làm thuê, mỗi tháng trả anh ấy hai mươi tệ. Thế thì mẹ tôi muốn mua gì ăn cũng đủ rồi, còn giúp anh ấy không có thời gian đi đánh bạc nữa.”

Lời cô vừa dứt, có người nhanh nhảu hỏi: “Cô muốn tuyển người à, có tuyển người trong làng không?”

Cô tôi cười khẩy một tiếng: “Thấy mọi người cuộc sống khó khăn, vốn định tuyển vài người với giá mười lăm tệ một tháng. Nhưng giờ thì mọi người đã không ưa gì tôi, vậy thì thôi, tôi sang làng bên tìm người.”

Hầu hết lương của người trong làng đều ngang với ba tôi hồi trước, vừa nghe mười lăm tệ, Thím Điền liền tự vả miệng mình: “Là tôi nhanh mồm, không nên xía vào chuyện nhà người khác. Đều là người trong dân làng cả mà, cô cho một cơ hội đi, đừng làm quá mọi chuyện.”

Những người khác chỉ đứng xem hóng hớt càng lo lắng: “Chúng tôi vừa nãy đâu có mở miệng, cô cứ trách mấy kẻ hăng hái ấy thôi, đừng lôi chúng tôi vào chứ.”

“Hăng hái gì chứ? Tôi là bị mẹ cô ta lừa đấy, đúng vậy, tôi bị lừa.”

“Hồi bé tôi còn cho cô kẹo ăn, cô tuyển người không thể không tuyển nhà tôi chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-mai/chuong-7.html.]

Tiếng người xôn xao, nói ra nói vào một hồi, đợi mọi người nói hết lời mềm mỏng, bí thư chi bộ thôn mới đứng ra làm người hòa giải: “Lâm Mai à, dù gì cô cũng là người của làng này mà. Thôi thế này, nể mặt tôi một chút, cứ tuyển người trong làng mình đi, tuyển mấy người thật thà ấy. Tôi đảm bảo những người không được tuyển cũng không dám đến gây rối đâu.”

Cô tôi không đồng ý, cũng không bác bỏ, cô ấy nửa thật nửa đùa nói: “Ông đã nói thế, vậy thì tôi sẽ suy nghĩ lại, hai ngày nữa sẽ trả lời ông.”

11

Tin tức tuyển người như nước đổ dầu sôi nhưng mọi người không ai dám đi tìm cô, tất cả đều đến thăm dò ý mẹ tôi, còn cử mấy cô gái trong nhà đến tìm tôi chơi.

Cô tôi giao cho tôi một nhiệm vụ, cô bảo tôi dẫn các cô gái ấy cùng xem TV, phải xem nhiều tin tức và phim truyền hình nói về các thành phố lớn.

Chúng tôi ai nấy đều xem đến mê mẩn, con gái Thím Điền không kìm được hỏi tôi: “Lâm Miêu, cậu từng đi thành phố rồi, thành phố thật sự trông như thế này sao? Tốt hơn thị trấn nhiều đến vậy ư?”

Tôi kiên định gật đầu: “Đúng vậy, thành phố tốt như thế đấy. Bạn ở thành phố của tớ nói với tớ, chỉ cần học hành chăm chỉ, tớ sẽ được vào thành phố học cấp ba, sau này còn có thể đi Thượng Hải, Bắc Kinh học đại học nữa.”

“Oa, Bắc Kinh có phải là nơi có Thiên An Môn không?”

Sự kinh ngạc vì được mở mang tầm mắt này khiến ngày càng nhiều trẻ con kéo đến trước TV, ngay cả Thím cả cũng cho chị họ đến nhà cô tôi để bồi đắp tình cảm.

Người ta nói hạnh phúc là do so sánh mà ra, trước đây khi ba mẹ tôi còn thương em trai nhiều hơn thì chị họ chính là điểm tựa để tôi an ủi bản thân.

Ba mẹ tôi gắp cho em trai tôi ba miếng thịt thì ít nhất cũng sẽ gắp cho tôi một miếng, còn họ thì rất ít khi ăn.

Nhưng nhà chị họ, cô ấy còn chẳng gắp được cả nước thịt, tất cả đều dành cho em họ, bà nội và Bác cả.

Tay chị ấy rất thô ráp, mọi người đều đang xem TV nhưng chị ấy lại lén lút lật sách giáo khoa của tôi. Tôi đến gần, chị ấy ngượng ngùng rụt tay lại, cười ngô nghê nói: “Chị chỉ xem thôi, không làm hỏng đâu.”

Loading...