Cô thờ ơ lau mồ hôi, nói với tôi: "Cứ đợi đi, mẹ con muộn nhất là ngày mai sẽ về nhà thôi."
6
Không cần đến mai, ngay tối đó, cậu tôi đã đích thân đưa mẹ về.
Cậu ấy mặt hầm hầm, đập bàn nói với ba tôi: "Em gái tôi gả cho anh thì đã là người nhà họ Lâm rồi, anh lại để nó về nhà mẹ đẻ ăn bám ăn chùa là sao hả, nhà họ Lâm mấy người còn mặt mũi không đấy?"
Vừa nói, cậu ấy vừa liếc nhìn sang phía cô, rõ ràng là nghe nói cô kiếm được tiền nên muốn đến vơ vét chút đỉnh.
Mẹ tôi không thể ăn bám, lần nào về mẹ cũng đưa tiền, nếu không thì đừng nói gì đến thím dâu, ngay cả bà ngoại cũng sẽ nói bóng nói gió đuổi mẹ đi.
Nhưng cô không hề phản bác, ném ra năm tệ nói: "Hai mẹ con họ có ăn thịt mỗi bữa thì số tiền này cũng đủ rồi, coi như là phí vất vả đưa chị dâu tôi về."
Cậu tôi cầm tiền cười tủm tỉm bỏ đi, còn mẹ tôi thì vẫn xụ mặt, giọng cứng cỏi nói: "Đừng tưởng bỏ ra vài đồng tiền bẩn là tôi sẽ biết ơn cô, cô không về thì tôi với anh hai cô cũng chẳng cãi nhau."
Cô lại lấy ra một tờ 10 tệ ném lên bàn: "Đúng là không cần cảm ơn tôi, số tiền này là do con gái cô dậy sớm thức khuya đi theo tôi mà kiếm được, tiền này cũng là thù lao của con bé."
"Tiểu Tuyết, tự con nói xem, mười tệ này nên dùng làm gì?"
Cô chăm chú nhìn tôi như thể đang nói rằng, cơ hội cô đã trao cho con rồi, có nắm bắt hay không là tùy con.
Mẹ tôi cũng nhìn chằm chằm vào tôi, ý cũng rất rõ ràng, số tiền này nên đưa cho mẹ giữ.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cảm giác như nước mắt sắp trào ra dù chưa mở lời nhưng nghĩ đến hai cô bạn gái kia, tôi nghiến răng nói: "Con muốn dùng số tiền này để đi học cấp hai, đợi khi dùng hết, con sẽ lại kiếm tiếp."
Ba tôi vốn đang hút thuốc ở bên cạnh, nghe thấy lời tôi nói, giật mình ho sặc sụa. Mẹ tôi liền lấy ngay một cái chổi ra đánh vào chân tôi: "Học cấp hai à? Mẹ cho con học cấp hai này! Nhà mình có ai làm quan hay ai kiếm được tiền nhiều đâu mà ăn còn chẳng đủ, tiền là để con phá phách kiểu này hả?"
Tôi không dám chạy nhưng cũng không trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-mai/chuong-4.html.]
Đánh đến roi thứ mười, cô liền kéo tôi ra sau lưng: "Thôi được rồi, nếu mấy người không muốn nuôi, tôi sẽ đưa con bé đi nhưng mấy người nghĩ cho kỹ đi, nếu tôi nuôi thì nó sẽ không còn là con gái mấy người nữa đâu."
Mẹ tôi thở hổn hển, câu "Cô cứ đưa đi." đã ở chót lưỡi nhưng cuối cùng thốt ra lại là: "Nó mà dám à? Nó là do tôi đứt ruột đẻ ra mà! Không báo đáp hết ân nghĩa thì đi đến đâu ông trời cũng giáng sấm sét đánh c.h.ế.t nó!"
Nghe xong, đột nhiên cô bật cười, nụ cười đầy châm biếm: "Khương Xuân Lan, chị hận mẹ chị đến thế, vậy mà vẫn sống giống hệt bà ấy. Năm xưa chị muốn bà ấy cho thêm ít của hồi môn, ngay ở nhà tôi, bà ấy vừa đánh chị vừa nói chị đáng bị trời đánh."
"Chị còn nhớ mình đã thề thốt gì không? Chị nói sau này nếu có con gái, chị sẽ nâng niu nó như báu vật."
Cô chỉ vào em trai tôi: "Hôm nay nếu thằng bé này nói muốn đi học, chị cũng đánh nó như thế à? Sinh được thằng con trai rồi thì chị quên mất mình từng là một đứa con gái sao?"
7
Tôi không khóc, mẹ tôi thì khóc.
Ba tôi lặng lẽ ôm thằng bé Lâm Việt đang sợ hãi về phòng, cô kéo tôi đi để mẹ tôi một mình ở lại nhà bếp khóc nức nở.
Cô dẫn tôi ra sân, những vì sao thật sáng.
Cô nói với tôi: "Cô không nâng đỡ những người tự mình không đứng dậy nổi, hạng người đó có kéo lên rồi cũng sẽ lại ngã xuống thôi. Hôm nay con rất dũng cảm, con đã bước đi bước đầu tiên, cô sẽ đỡ con đi nhiều bước nữa cho đến khi con hoàn toàn tự đi được."
Tôi không nói gì, chỉ thức trắng đêm lục lọi hết số sách vở còn sót lại trong phòng, những thứ khác đã bán hết, chỉ còn lại sách của kỳ học cuối cùng.
Ngày hôm sau, mẹ tôi vẫn lo ba bữa như trước, chỉ là hào phóng hơn nhiều, nấu hết hơn nửa số thịt cô tôi mua về.
Trên bàn ăn, mẹ gắp cho thằng bé Lâm Việt một miếng thịt thì cũng sẽ cứng nhắc gắp cho tôi một miếng, dù miệng không nói đồng ý cho tôi đi học nhưng ở nhà chúng tôi, đó chính là sự đồng ý.
Gắp đến miếng cuối cùng, cô lắc đầu nói: "Chỉ có trẻ con mới là người à, còn ba người lớn thì không xứng được ăn thịt mỡ hả? Đừng làm trò nữa, theo tôi làm đi, sau này ngày nào cũng có thịt ăn, tiết kiệm cái miệng này thì làm xấu mặt ai chứ."
Mẹ tôi ngẩng đầu nhìn cô: "Theo cô làm, lại tiếp tục đầu cơ tích trữ à? Rồi lại vào tù thêm lần nữa?"