Lại Gặp Mùa Thu - Chương 7: Đến Mùa Thu

Cập nhật lúc: 2025-08-31 12:41:37
Lượt xem: 98

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo thời gian, bước tháng 9 coi là thu.

nhiệt độ vẫn nóng nực khó chịu như cũ, chút đổi nào.

Phùng Thu sinh mùa thu, trong tên chữ "Thu", nhưng thích mùa thu lắm, điều phần lớn đổ cho thời tiết tồi tệ của Nam Thành.

Hai phần ba thời gian của mùa thu, thời tiết đều khô nóng khác gì mùa hè, một phần ba còn , nhiệt độ giảm thẳng , thể là một đêm sớm đông.

Năm nào may mắn, còn những cơn mưa dài dằng dặc, dự báo thời tiết kéo xuống đến cuối cũng thấy hết.

Thứ duy nhất thể báo hiệu mùa thu đến, lẽ là cây ngô đồng già trong trường.

Đến mùa, lá vàng rơi lả tả khắp đất, lá rơi thì đấy, nhưng việc quét lá rơi .

Lá khô đầy đất, ít nhiều mang theo cảm giác tàn lụi.

Cô vẫn thích mùa hè tràn đầy sức sống ở khắp nơi hơn.

Ngày 2 tháng 9, thứ bảy cuối cùng của kỳ nghỉ hè.

Nhiệt độ buổi chiều lên tới 38 độ.

Trong cả kỳ nghỉ , Phùng Thu đến thư viện nhiều như , nào giống như hôm nay, mang theo một tâm trạng chắc chắn vui mừng.

Không cần lo lắng liệu đến .

Câu "Tuần gặp" giống như con dấu đóng phong bì, trực tiếp gửi đến trong lòng cô.

Thời tiết nóng đến mức ngay cả ô che nắng cũng ngăn bao nhiêu nóng, cho dù Phùng Thu sợ nóng lắm, nhưng một đoạn đường ngắn từ trạm xe buýt trong thư viện, trán cũng lấm tấm một lớp mồ hôi.

Sau khi cửa, cô vẫn như cũ ở nơi gió mát nhất để giải nhiệt , mới tiếp tục lên lầu.

Đi qua hành lang dài, lúc đến sảnh lớn giữa tầng hai, bước chân của Phùng Thu dừng một chút.

Hai mắt giống như lắp một thiết định vị nào đó, tự động định vị đến một nơi.

Người với cô "Tuần gặp" tuần hôm nay bất ngờ đến sớm hơn cả cô, lúc đang máy bán hàng tự động ở sảnh lớn.

Có lẽ vì thấy tiếng bước chân, đầu về phía .

Trong khoảnh khắc ánh mắt giao , trai khẽ mỉm với cô một cái, mới tiếp tục thao tác máy bán hàng tự động.

Trong lòng như vang lên một bản nhạc blue nhẹ nhàng, khi Phùng Thu về phía , bước chân cũng theo đó trở nên nhanh nhẹn hơn.

Đi đến máy bán hàng tự động, Phùng Thu đang định lên tiếng chào hỏi.

Một tiếng "cạch" vang lên, thứ mua rơi xuống.

Chàng trai cúi lấy một chai sữa chua.

Đợi thẳng dậy, Phùng Thu còn kịp lời chào hỏi đến bên miệng, nào ngờ bàn tay thon dài xoay một cái.

Chai sữa chua đưa đến mặt cô.

Lời nghẹn ở bên miệng, Phùng Thu ngẩn một lúc, mới ngơ ngác ngẩng đầu .

Chàng trai đưa chai sữa chua về phía cô thêm một chút: "Cảm ơn bút và giấy của tuần ."

Giọng trong trẻo rơi bên tai, cuối cùng Phùng Thu cũng nắm bắt một chút cảm giác chân thực, nhỏ giọng đáp : "Không cũng là chuyện tiện tay thôi ."

"Cũng cảm ơn giới thiệu tiểu thuyết cho tớ." Giọng thêm chút ý .

Bản nhạc blue cùng với lời chào hỏi thành cũng ngắt quãng một chút, như thể dừng mấy nhịp trống dài dài dài, lúc đuôi âm chuyển, gần như cất lên một chút ý vị ngọt ngào.

Phùng Thu vươn tay nhận lấy: "Vậy bây giờ tớ nên cảm ơn, nên cần cảm ơn?"

Anh "Ừm" một tiếng, đầu tiếp tục thao tác máy bán hàng tự động: "Có thể cả hai ?"

Phùng Thu nghiêng đầu mỉm .

Lại một tiếng "cạch" nữa.

Một chai Coca rơi xuống.

Chàng trai cúi nhặt lên, vặn mở nắp kéo, cũng thư viện ngay, cứ thế lười biếng dựa máy bán hàng tự động, cầm chai Coca ngẩng đầu uống một ngụm.

Phùng Thu nhân cơ hội chuyện với , nên cũng trong.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.

Ánh mắt Phùng Thu hạ xuống một chút.

Là cô bé đây từng gặp, còn từng va cô một .

Rõ ràng cô bé vẫn còn nhận , ngẩng đầu dừng mặt gọi một tiếng ơi, ánh mắt tha thiết về phía chai Coca trong tay , đó tha thiết chai sữa chua tay cô.

lẽ vì ấn tượng với cô, nên cuối cùng vẫn về phía .

"Muốn uống ?" Chàng trai hỏi.

"Mẹ uống đồ của khác." Ánh mắt vẫn tha thiết.

"Muốn uống cũng ." Anh dựa máy bán hàng tự động , "Lỡ như em dị ứng gì đó, đây đền nổi ."

"Em dị ứng." Cô bé đáp .

Nụ của trai giảm: "Em dị ứng là gì ?"

"Biết, dị ứng là..." Nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, "Là..."

"Thôi , em ."

"Em chỉ là nhất thời nhớ thôi."

"Đợi em nhớ thì uống hết ."

"Anh thể mua thêm ?"

"Không tiền." Người trêu chọc trẻ con đến nghiện , "Có tiền cũng mua cho em."

Cô bé chọc tức chạy mất.

Bóng dáng tay ngắn chân ngắn đáng yêu biến mất trong cửa phòng .

Chàng trai lúc mới đầu cô, trong mắt vẫn còn ý rạng rỡ lúc trêu chọc khác, như ánh nắng vàng óng trong trẻo ngoài cửa sổ, gần như chói mắt.

"Ê..." Như thể đột nhiên nhớ điều gì đó, hỏi thêm một câu, "Cậu dị ứng chứ?"

Phùng Thu lắc đầu: "Không dị ứng."

Ánh mắt hạ xuống, rơi tay cô: "Vậy uống?"

Bây giờ là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè.

Qua hôm nay, Phùng Thu cũng liệu còn cơ hội gặp , nếu , đây lẽ là thứ duy nhất tặng cô, mảnh giấy tuần giữ , cô lấy cái kỷ niệm.

Bây giờ xem cũng .

"Sao thế, sợ tớ hạ độc ?" Anh chậm rãi bổ sung thêm một câu.

Tâm trí Phùng Thu động, lấy điện thoại , bật chức năng ghi âm, đưa đến mặt : "Nói một nữa?"

"Nói gì?" Chàng trai liếc điện thoại của cô, "Sợ tớ hạ độc?"

Phùng Thu thu điện thoại , tắt ghi âm, huơ huơ điện thoại với .

"Được , bây giờ tớ bằng chứng ."

Lần lén lút ai chụp trộm bóng lưng , Phùng Thu còn thấy chột , lúc ghi âm chuyện mặt , giọng điệu của cô còn thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, nhưng thực nhịp tim đập nhanh đến mức sắp nhảy khỏi cổ họng.

Bên tai tiếng nhẹ vang lên.

"Mời những hâm mộ tiểu thuyết trinh thám các uống nước còn qua quy trình ?"

Nhét điện thoại trong túi, Phùng Thu mới phát hiện lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, cô dịu nhịp tim đang đập nhanh, lúc mới nhỏ giọng hỏi: "Là hỏi mà."

"Được, thì vẫn là của tớ đúng ."

Giọng điệu đùa cợt, rõ ràng để tâm đến một chuyện nhỏ như .

Phùng Thu lặng lẽ thở phào, cô chậm rãi cắm ống hút sữa chua, chậm rãi uống một ngụm, nhân lúc khí trò chuyện còn khá vui vẻ, cô nhân cơ hội hỏi : "Các vẫn khai giảng ?"

"Ngày mai khai giảng."

Phùng Thu tiếp tục hỏi: "Khai giảng lên lớp mười một?"

"Tại đoán là lớp mười một?" Chàng trai cao lớn cầm chai Coca nghiêng đầu cô một cái.

Phùng Thu: "Lớp mười hai khai giảng sớm , thể nào là lớp mười…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lai-gap-mua-thu/chuong-7-den-mua-thu.html.]

Lời xong, chữ "một" cuối cùng nhấn chìm trong ánh mắt nửa nửa của trai.

Phùng Thu cao hơn cả một cái đầu, ngạc nhiên đến mức miệng cũng quên khép , mắt mở to tròn xoe.

Cũng chỗ nào chọc đến điểm của , trai bỗng nhiên ngớt, vai cũng khẽ rung lên: "Cậu đoán sai."

Phùng Thu thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng cũng hiểu tại thở phào.

mà.

Cứ cảm thấy nên lớn hơn cô một chút.

Chủ đề tuần tự tiến dần đến đây, đầu ngón tay Phùng Thu siết chặt chai sữa chua, phân biệt là căng thẳng, ở đây máy điều hòa nên nhiệt độ quá cao, trán cô dường như thêm chút mồ hôi.

Làm dịu thở, cô mới vẻ tùy ý hỏi: "Trường nào ?"

"Nhất Trung." Giọng của trai dường như vẫn còn mang theo ý .

Phùng Thu học ở trường Phụ Trung.

Biết chắc cùng một trường, cô cũng thất vọng.

thì với khuôn mặt của , nếu cùng trường với cô, nhận chắc cũng khó.

Thật thể hỏi trường học coi là một bước tiến lớn.

mà, chủ đề tuần tự tiến dần đến đây…

Chỉ cần , dù chỉ một chút tò mò về cô, lẽ cũng sẽ thuận miệng hỏi thêm một câu "Còn thì ".

.

Phùng Thu cầm chai sữa chua đợi một lúc.

Chỉ đợi nghiêng đầu cô một cái, hất cằm về phía cửa phòng .

"Vào trong ?"

Đầu ngón tay Phùng Thu khẽ co , đầu ngoài cửa sổ.

Bên ngoài vẫn là nắng vàng rực rỡ.

mùa hè quả thật kết thúc .

Trong lòng Phùng Thu giống như đột nhiên đổ xuống một trận mưa thu lạnh lẽo, dễ dàng dập tắt tất cả niềm vui và sự mong đợi của cô.

Đến nửa buổi chiều, trời quả thật đổi.

Ánh nắng mây đen che khuất , trời tối sầm như sớm đêm, những nơi nhiều sách như phòng sợ ẩm ướt, mưa còn xuống, cửa sổ đóng kín mít, trong phòng oi bức đến mức khiến thở cũng chút thông.

Mãi cho đến gần 5 giờ 30 phút, trận mưa cuối cùng cũng rơi xuống.

Mưa lớn như nuốt chửng thứ bên ngoài, từ cửa sổ , chỉ còn màn mưa mờ ảo và bóng đêm trĩu nặng, nổi bật lên thư viện đèn đuốc sáng trưng như một hòn đảo cô độc.

Nếu là lúc khác, lẽ Phùng Thu sẽ chụp một tấm ảnh, gửi một tin nhắn trêu chọc Vưu Hiểu rằng cảnh tượng chắc thể một bộ phim "Bão tuyết sơn trang".

cô quả thật tâm trạng.

Con luôn là một loài động vật tham lam.

Nếu khoảnh khắc đó, cô chỉ vui mừng vì hỏi câu trả lời , mà mong đợi nhận phản hồi gì từ , cô lẽ cũng sẽ thất vọng đến .

Cũng may cơn mưa lớn thường kéo dài quá lâu.

Chưa đầy nửa tiếng, mưa ngớt dần, trời mờ mờ sáng lên.

Lúc sắp đóng cửa, dư quang Phùng Thu liếc thấy trai hôm nay vẫn ở phía đối diện chéo dậy trả sách.

dậy theo như thường lệ, đầu tiên cúi đầu sách một lúc, mới lề mề thu dọn cặp sách.

Đợi đến khi thấy chút do dự đầu khỏi phòng , lúc Phùng Thu mới dậy.

Nếu ngay cả trường học của cô là trường nào cũng hứng thú , dường như cũng gì cần thiết để tiếp tục dò xét nữa.

Trả sách xong, Phùng Thu chào hỏi chị Tiểu Hạ chuẩn tan , chậm rãi bước khỏi phòng .

Bên ngoài còn bóng dáng của trai.

Kết quả sớm , nhưng vẫn chút thất vọng, như những đám mây đen tan hết bầu trời, lớp lớp đè nặng trong lòng.

Phùng Thu mím môi, qua hành lang dài, lúc xuống lầu bước khỏi cửa lớn, bước chân của cô bỗng nhiên dừng .

Như thể thiết định vị vẫn tháo , ánh mắt cô tự động khóa chặt trai đang dựa nghiêng bức tường bên cạnh cửa.

Có lẽ mưa giữ ở đây.

Cũng , đến đây sách từ đến nay chỉ mang theo một chiếc điện thoại, tuần phân tích một manh mối còn tìm cô mượn giấy bút.

Phùng Thu bước khỏi cửa, lẽ cũng thấy cô, trai ngước mắt lên về phía cô.

Trong khoảnh khắc ánh mắt giao , lồng n.g.ự.c Phùng Thu vẫn còn cảm giác tim đập thình thịch như đầu gặp .

Không phân biệt nỡ, cam lòng, cô về phía , nhỏ giọng hỏi: "Không mang ô ?"

"Ừm."

Phùng Thu cúi đầu rút chiếc ô dùng cả khi nắng lẫn khi mưa từ trong cặp sách, đưa về phía : "Nếu ngại, tớ đưa ngoài nhé?"

Chàng trai thẳng dậy, nhận lấy chiếc ô trong tay cô: "Cảm ơn."

Cán ô màu đen tuyền cầm trong tay càng nổi bật lên bàn tay như một viên ngọc lạnh thượng hạng .

Phùng Thu chỉ một cái, tiếp tục cúi đầu đường.

Lần đầu gặp mặt, lẽ còn nhớ nữa, tính từ thứ hai chuyện với cô, bọn họ thể coi là "quen " hơn một tháng .

"Quen " hơn một tháng, nhưng ngay cả tên cũng còn trao đổi.

Thật cũng là chuyện gì mới mẻ.

Không xa, ví dụ như chị Tiểu Hạ, thời gian Phùng Thu và chị "quen " còn dài hơn, đến nay cũng chỉ họ chứ tên.

Còn bà chủ cửa hàng văn phòng phẩm bên ngoài trường học, mỗi đến cửa hàng đều sẽ trò chuyện với bà đủ thứ chuyện, bà sẽ giảm giá cho cô, giữ cho cô những mẫu văn phòng phẩm mới nhất, nhưng đến nay ngay cả họ của bà chủ Phùng Thu cũng .

Điều duy nhất rõ ràng là, trao đổi tên, là vì vòng tròn của mỗi khác , ý định đẩy mối quan hệ tiến thêm một bước, cho nên hai bên đều ngầm hiểu dừng ở mức độ bạn bè xã giao.

thì khác.

Từ đầu tiên gặp , Phùng Thu quen với .

Chuyện tình cảm xưa nay thể dùng khoa học và lý trí để đo lường và kết luận.

Ngày hôm đó cô tìm thấy sách, là lưng cô, trong ánh sáng lên tiếng chuyện với cô, chứ khác, điều càng giống như một loại mệnh định sẵn.

bây giờ xem , đây dường như cũng chỉ là suy nghĩ một phía của cô.

Trong mắt , cô lẽ khác gì "chị Tiểu Hạ", "bà chủ cửa hàng văn phòng phẩm" cô bé đáng yêu .

Có lẽ còn bằng cả cô bé đó nữa.

Tiếng còi xe vang lên, Phùng Thu hồn, phát hiện bọn họ đến gần trạm xe buýt.

Tuy rằng thứ bảy phần lớn , nhưng thời điểm cũng coi là một trong những giờ cao điểm giao thông.

Dưới mái che dài của trạm xe buýt chật ních .

Phùng Thu nghiêng đầu.

Vì gần như song song, nên cô chỉ thể thấy nửa bên mặt sắc sảo, trôi chảy của trai.

Mặc dù trường học của là Nhất Trung, nhưng cô việc gì cũng sẽ chạy sang trường khác, đợi đến khi khai giảng bận rộn, cô cũng chắc sẽ thường xuyên đến thư viện tỉnh nữa, lẽ sẽ cơ hội gặp mặt nào nữa.

Hai cảm xúc kiêu hãnh và cam lòng giao tranh trong lòng, cuối cùng vẫn là cái suýt chiếm thế thượng phong.

Phùng Thu vẫn dò xét thêm một chút nữa.

"Nhà tớ ở ngay cạnh trạm xe buýt." Phùng Thu khẽ, "Ô cho mượn nhé."

Chàng trai im lặng suốt một đoạn đường cuối cùng cũng lên tiếng: "Không cần , cứ tự giữ lấy ."

Mưa vẫn còn rơi.

Những giọt mưa rơi xuống theo mặt ô như những chuỗi hạt châu, bao bọc lấy gian nhỏ bé ô thành một trời riêng.

Phùng Thu và gần như song song, lúc gần nhất, lẽ đến một centimet.

dường như cũng chỉ thể như thôi.

Loading...