Ta còn học theo các tỷ tỷ đ.á.n.h phấn bôi son, vì da trắng bằng họ nên tô nhiều phấn hơn, đó rình ngoài cửa âm thanh.
Âm thanh trong đó thật kỳ lạ, như tiếng mèo kêu, mà những bước đều vui vẻ.
Thì ... là như .
Ta nghĩ, nắm một chút tinh túy .
Lần thứ hai tiểu công tử tới, A Mã dặn kỹ hầu hạ vị khách quý cho .
Đương nhiên , chuẩn kỹ càng lắm.
Vừa thấy bước , vội vàng khoe với .
Hắn , mím môi đẽ chẳng một lời.
“Ta học .” Ta tự đắc .
Tiểu công tử khẽ phe phẩy cây quạt giấy, xuống một bên rót , tiếp tục .
Sau đó bắt đầu kêu “meo~”.
Kêu như mèo, uốn éo ngoằn ngoèo, lúc cao lúc thấp, lúc dồn dập lúc ngập ngừng, nghĩ học đến mười phần giống các tỷ tỷ .
Tiểu công tử suýt sặc ngụm : “Đây là bản lĩnh mới ngươi học ?”
Ta đắc ý: “Ta trốn ngoài cửa học lâu lắm .”
Tiểu công tử gì, chỉ nhấp , nhưng đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm tràn đầy ý .
Vậy là hầu hạ !
Ta tiếp tục meo~
“Đừng… đừng kêu nữa.” Tiểu công tử mặt ửng đỏ, đặt quạt lên đầu gối ngăn .
“Ngồi xuống đây, trò chuyện với một chút.”
Trò chuyện ư?
Ta giỏi, chẳng ai từng chuyện với , ngoài .
Ta nghĩ một hồi: “Hôm nay mưa, ruộng ngoài chắc nên tưới nước .”
Hắn đáp.
Phải đổi chủ đề khác, chằm chằm đôi giày của .
“Ừm… giày của ngươi thêu mây, lắm, nhẹ nhàng bay bổng.”
Hắn vẫn đáp.
“Ừm… mắt ngươi giống trăng lưỡi liềm, cũng .”
Cây quạt trong tay khựng .
“Còn ngươi thì ? Có ai từng ngươi ?” Hắn hỏi .
Xem thích chủ đề .
Ta vui vẻ: “A Mã , nên mới chịu bỏ nhiều bạc mua từ thím. Mẹ cũng , nhưng bà vui khi , bà như thì sẽ khổ.”
“Mẹ luôn đúng, nhưng câu đó thì sai , nếu , A Mã chắc chắn sẽ mua, cũng sẽ ở đây, cần việc nặng mà vẫn cơm ăn, giường ngủ.”
“Cuộc sống thế thật .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/la-hoa-trong-lau-xanh-ta-hai-duoc-tieu-cong-tu-nha-quan/2.html.]
Nụ trong mắt nhạt , dám nữa, cúi đầu xuống.
“Ngươi thấy cuộc sống ở đây ?”
“Ừm. Trước ở nhà thím, trời sáng dậy đồng, về nấu cơm khi họ tỉnh dậy. Chờ họ ăn xong, nếu còn thừa thì mới ăn, khi chẳng còn gì, chỉ thể đổ nước nồi, may còn chút dầu mỡ dính đáy.”
“Nơi hơn nhiều, xem, còn mập lên ít.” Ta xoay một vòng, nhéo bụng : “Ở đây còn mỡ .”
Tiểu công tử mím môi nhẹ, nhưng khóe mắt chẳng cong.
Ta dám lên tiếng nữa.
Hắn cầm một miếng điểm tâm đưa cho : “Ăn .”
Điểm tâm bàn là A Mã chuẩn riêng cho tiểu công tử, thèm lâu, thấy đưa tay, lập tức nhận lấy.
Người khác cho, mà còn chần chừ thì sẽ chẳng còn gì.
Ta từng dám do dự.
Bánh thật ngọt, còn mùi thơm nhẹ của hoa.
Tiểu công tử mỉm ăn từng miếng, từng miếng, đến khi ăn sạch cả đĩa điểm tâm, mới dùng tay áo khẽ lau miệng cho .
Vụn bánh cùng lớp phấn mới tô buổi sáng nhuộm trắng cả tay áo , thở dài: “Sau đừng đ.á.n.h phấn như thế nữa.”
Ta vội gật đầu, thật những thứ bôi lên mặt nồng khó chịu, đổ mồ hôi là nhòe ngay.
Ngồi thêm một lát, tiểu công tử rời .
Lần A Mã càng rạng rỡ hơn, bước khen , nhưng khi thấy chiếc giường vẫn y nguyên như cũ, bà khựng giây lát, lẩm bẩm: “Cái công tử rốt cuộc trúng ngươi ở điểm nào mà hai cũng động ?”
“Chúng con chuyện lâu.” Ta cãi .
A Mã chỉ lắc đầu.
Sau khi A Mã rời , cũng thấy thế cách lâu dài.
Ta năn nỉ A Mã cho ngoài học cách hầu hạ , bà hỏi ngoài gì, đáp là học kỹ năng, A Mã phì một tiếng mặt : “Cái bản lĩnh đó gì mà giấu, đều là dạy cả, các nàng dạy ngươi thì dạy!”
A Mã đưa một quyển họa sách.
“Chuyện cũng chẳng chuyện đáng hổ gì, đúng còn là một nghề kỹ thuật. Trước tiên ngươi xem, đó coi là vị công tử , thử theo động tác trong sách.”
Ta lật một trang.
Rồi bắt chước theo, kết quả khiến A Mã kêu lên đau đớn: “Cái con nhóc khỏe thế, ai kiểu đó chứ!”
“Con quen cầm cuốc …” Ta ngừng tay, hỏi: “ A Mã, thật sự thoải mái ?”
A Mã tức đến phát điên: “Cái đồ ngu ngốc khai hóa! Lại đây!”
Bà túm tai , lôi khỏi phòng, nhét bức bình phong trong phòng chị Cội Hồng.
“A Mã, bà gì ?” Chị Cội Hồng trừng mắt .
“Đây là khách lớn nhất lầu chúng , hôm nay ngươi dạy nó học cho kỹ, nếu dọa mất khách quý, lột da các ngươi!”
A Mã bấm mạnh tay chị tức giận bỏ .
Ta cứ thế núp bình phong suốt một đêm, mãi tới sáng sớm, chị Cội Hồng chịu nổi nữa mới đẩy .
Học cả đêm, nghĩ chắc là học .
Tiểu công tử đến.